HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 117

ngữ nặng nề như vậy... Bởi vì... Mấy người cũng đừng quên chuyện năm
cũ. Cha nó đã chết như thế nào... Nếu bây giờ Lạc Mai nó lại bị tan đời
dưới tay họ Kha nữa. Thì mấy người thử xem. Anh Hoài Ngọc của tôi
thế nào? Có phải là sẽ chết một lần thứ hai dưới suối vàng không?


- Mẹ đừng nói,... Con van mẹ đừng nói như vậy!...


Lạc Mai như một chiếc lá rụng giữa cơn giông bão, trái tim tan nát từng
mảnh.


- Nếu mẹ không tin tưởng con... Thì mẹ cứ tự ý xem con như một món
hàng ném ra ngoài chợ bán... Bây giờ con không biết phải nói thế nào...
Phải thề với mẹ thế nào... Để mẹ tin con... Mẹ cứ làm đi... Mẹ muốn thế
nào con sẽ hoàn toàn tuân theo ý mẹ... Con chỉ tha thiết mong mẹ một
điều... Hãy để con được giữ mình... Thì mẹ muốn gì con cũng chịu.


Bà Ánh Tuyết lớn tiếng:


- Con nói gì? giữ mình à? giữ mình cho ai? Mi định ở như ta ư? Hừ! Ai
dạy mi nói điều đó? Mi thủ tiết cho ai chứ?


Lạc Mai thú nhận:


- Vâng con xin thú thật... Con không muốn lấy chồng là vì anh Kha Khởi
Hiên... Con thủ tiết vì anh ấy!


Bà Ánh Tuyết giận run, thóa mạ.


- Đúng là thứ vô liêm sỉ nói mà không biết hổ thân.


Lạc Mai xuống nước, năn nỉ.


- Mẹ hãy thông cảm, thương hại con. Con đã quyết định rồi, nếu kiếp
này con không được kết hôn với anh Kha Khởi Hiên, thì con sẽ không
lấy ai nữa. Bởi vì con đâu còn yêu? Lấy chi cho khổ, cho mang tiếng là
phản bội; là bất trung. Không lẽ mẹ muốn con như vậy? Mẹ đã từng yêu,
từng biết. Chuyện mẹ ở vậy mười tám năm qua là vì yêu cha con. Mẹ
muốn trung trinh suốt đời với người mình yêu thì mẹ nên để con cũng
được như vậy. Con van mẹ, mẹ hãy thương hại con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.