HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 119

Mặc dù có tiếng là giáo dục con một cách nghiêm khắc, nhưng đây là lần
đầu tiên. Bà Ánh Tuyết đánh con. Đứa con gái ngoan ngoãn mà bà hằng
yêu thương từ trước đến nay. Lần đầu ăn đòn nặng như vậy. Lạc Mai
ngoan, nhưng vẫn hưởng cái gien di truyền cứng cỏi, cố chấp của mẹ. Vì
vậy bị đánh ngã. Lạc Mai đẩy Hùng Đạt ra. Lạc Mai ngồi ngay dậy lấy
tay xoa lên vết đỏ nóng bỏng trên má mình. Đau khổ, tuyệt vọng nhìn
mẹ.


Lạc Mai không nói gì cả. Nhưng ánh mắt của Lạc Mai làm bà Ánh Tuyết
đau như cắt, nhưng rồi điều đó làm bà giận dữ lên.


- Được rồi! Mày hay lắm! Mày lại dùng cái ánh mắt thù hận kia nhìn tao
ư? Vậy thì có gì khó đâu... Cứ cắt đứt tình cảm mẹ con của tao với mầy
ngay từ bây giờ! Cắt đứt liền ngay!


Bà Ánh Tuyết hổn hển thở nói:


- Tao, Lý Ánh Tuyết này, xem như chẳng hề có một đứa con như mầy.
Cái con Viên Lạc Mai nó đã chết! Không hề tồn tại... và bây giờ mày hãy
đi đi! Hãy đi tìm cái tay Kha Khởi Hiên kia đi... Và đừng liên hệ gì đến
ta nữa.


Rồi bà xông tới, nắm lấy tay Lạc Mai lôi xệch ra ngoài cổng. Cả nhà ồn
lên, đuổi theo, ngăn chận. Nhưng chẳng ai làm gì được. Bà dùng cả sức
mạnh, và khi đẩy Lạc Mai ra khỏi cổng rồi. Bà khép cổng lại lấy thanh
cài, cài qua. Đứng chận ở đó, tiếp tục thở.


Lạc Mai hoàn toàn băng hoại trước hành động và lời nói của me. Mọi
thứ trở thành vô nghĩa. Vừa đẩy ra khỏi cổng. Trước mặt Lạc Mai tối
sầm, Lạc Mai xông về phía trước không nghĩ gì cả mặc chân muốn đưa
đến đâu thì đến thôi...


Hùng Đạt đứng trong nhà gọi với theo:


- Lạc Mai! Em hãy ở lại, đừng đi đâu hết!


Bà Ánh Tuyết thì chắn lối ra. Bà Thục Bình chỉ còn nước năn nỉ:


- Ánh Tuyết! Em hãy mở cửa ra... Trong tình hình này em để Lạc Mai nó
chạy ra ngoài, rủi có chuyện gì không hay xảy ra thì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.