HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 121

- Lạc Mai! Tại sao con lại nông nổi như vậy?


Bà Ánh Tuyết vừa vuốt nhẹ lên khuôn mặt trắng bệch của con vừa thút
thít nói.


- Nếu con mà có mệnh hệ gì, thì mẹ làm sao sống nổi? Làm sao mẹ có đủ
can đảm để gặp lại cha con chứ?


Mi mắt Lạc Mai rung động nhẹ. Bà Ánh Tuyết mừng rỡ.


- Lạc Mai! Mẹ ở đây này... Con hãy mở mắt ra nhìn mẹ đi?


Lạc Mai có mở mắt ra, nhưng ánh mắt lại không hồn.


- Đừng... Đừng... Đừng có đụng vào người tôi! Mặc tôi!


Nó đã tỉnh dậy! Bà Ánh Tuyết mừng, nhưng cũng đau lòng.


- Điên nào! Mẹ làm sao để mặc con cho được?


Và bà nắm lấy tay con gái.


- Mẹ muốn con bình an khỏe mạnh... Mẹ rồi bỏ hết những lời khi giận dữ
đã nói. Chẳng có gì cả. Con yên tâm, mẹ vẫn là mẹ của con.


Người trong nhà nghe Lạc Mai đã tỉnh dậy, chạy vội đến. Bà Thục Bình
cúi xuống cô cháu gái hỏi:


- Lạc Mai, con cảm thấy thế nào? Không có gì phải sợ nữa. Con đã được
cứu về đây. Bây giờ con đang nằm trên giường mình, trong phòng mình,
rất an toàn con ạ.


Đến người khác... Người người tranh nhau nói...


Không khí ồn ào. Nhưng Lạc Mai vẫn nhìn mọi người với đôi mắt thất
thần. Ông Bá Siêu can thiệp.


- Nào... Nói nhỏ một chút. Con bé nó mới tỉnh dậy mà?


Chợt nhiên Lạc Mai kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.