HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 125

- Bác nói ai? Bác bảo ai là kẻ giết người? Chính bác! Vâng chính bác
mới là thủ phạm!


Lời của Khởi Hiên làm bà Ánh Tuyết run rẩy. Bà ngưng khóc và chợt
nhiên. Một nỗi sợ len lỏi trong đầu. Bà xua đuổi ngay.


- Hãy im mồm!


Nhưng Khởi Hiên không yên, anh ta tiến tới trước mặt bà Ánh Tuyết.


- Bác nói đi! Từ đầu chí cuối, cháu đã làm gì để gây hại, gây khổ cho
Lạc Mai? Không! Cháu chưa hề làm điều đó... Chỉ có bác. Bác đem ân
oán cũ đời trước ra gây áp lực với Lạc Mai, đe dọa Lạc Mai... Bác còn
định đem gả bán Lạc Mai nữa!


Khởi Hiên như nhắc nhở bà Ánh Tuyết những xung đột giữa hai mẹ con
bà trước đó không hề có, bà trả đủa.


- Vâng, nhưng tất cả những cái đó, cũng đều do cậu mà ra cả. Trên đời
này đâu phải không còn đàn bà con gái? Tại sao cậu cứ lựa con Lạc Mai
của tôi mà dụ dỗ... Cậu chia cắt tình mẹ con của chúng tôi... Muốn cướp
con Lạc Mai trên tay tôi...


Khởi Hiên kích động nói:


- Đúng ra tôi phải làm chuyện đó lâu rồi! Tôi phải kéo Lạc Mai ra khỏi
vòng kềm tỏa của bác từ lâu... Nhưng mà tôi ngây thơ quá. Tôi cứ tưởng
là bằng tình cảm tôi có thể làm bác cảm động. Tôi nể vì bác, vì Bác là
mẹ của Lạc Mai. Bác đã trải qua bao đau khổ. Mất chồng, ở vậy nuôi
con. Bác đã dành cái tình thương của mình cho Lạc Mai, đứa con gái duy
nhất của bác. Và với tôi, những người đàn bà cứng cỏi, kiên định như
vậy là những người đàn bà vĩ đại... Chớ đâu có ngờ bác lại tàn nhẫn, vô
tình, ngoan cố thế này. Bác đã bức bách đẩy Lạc Mai vào con đường
chết. Bác ác như vậy đó!


Khởi Hiên nói liền một hơi, làm bà Ánh Tuyết bối rối.


- Cậu... cậu...


Rồi bà quay qua nhìn đám người chung quanh, thấy tất cả yên lặng, bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.