HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 126

phản ứng.


- Tại sao các người đứng yên thế? để mặc hắn muốn làm gì thì làm à?
Muốn đổi trắng thay đen thế nào cũng được ư? Hắn còn dám phê phán
ta...


Khởi Hiên quay qua nhìn Lạc Mai nằm thiêm thiếp, rồi quay lại tiếp.


- Bác là người đã tạo ra bi kịch trước mắt. Sự phải đối vô lý của bác là
cánh tay vô tình, đã đẩy Lạc Mai rơi xuống núi suýt mất mạng đó!


Bà Ánh Tuyết liếc nhanh về phía Lạc Mai, yếu ớt.


- Con gái ta nó còn chưa...


Cái tiếng “ chết “ bà kịp thời không nói ra, bà trừng mắt với Khởi Hiên.


- Mi định nguyền rủa con ta à?


Nhưng giọng nói thấp hằn. Hình như bao nhiêu thành lũy chống đối
trong người bà sụp đổ cả. Bà chỉ còn là một người đàn bà đáng thương.


Khởi Hiên bình tĩnh nói:


- Không phải là nguyền rủa. Chuyện đó với tôi rất tự nhiên. Nếu Lạc Mai
chết, con sẵn sàng chết theo, vì lúc đó chẳng còn ai chia cắt chúng con
được nữa. Như vậy chuyện chết đâu phải là chuyện đáng sợ? Hẳn bác lúc
đó cũng sẽ đau khổ. Nhưng bác thì bác đã trả được cái hận thù xưa... Cái
thù mà thật ra không đáng thù hận. Một tai nạn chẳng ai muốn lại là cái
cớ để thù. Mặc gia đình con đã làm mọi cách để chuộc lại lỗi lầm. Vẫn
không được chấp nhận. Tại sao bác lại cố chấp như thế? Con nghĩ đó
cũng không phải là điều bác trai mong muốn.


Những lời của Khởi Hiên, làm cả phòng yên lặng. Bà Ánh Tuyết thì run
rẩy đi về phía Lạc Mai nằm. Bà đứng yên nhìn con gái, rồi đột ngột ôm
mặt khóc.


Vạn Lý lúc đó cũng có mặt ở trong phòng, bước tới vỗ vai Khởi Hiên.


- Bạn đừng thất vọng, dù gì cũng còn có tôi nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.