HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 133

Mai nôn nóng muốn gặp Khởi Hiên. Nhưng nước mắt đã làm nhòa đi
khung cảnh trước mặt và đột nhiên Lạc Mai lại vấp ngã. Lần này Lạc
Mai thấy có bàn tay màu đen lông lá kéo Lạc Mai xuống đáy giếng đen
ngòm.


Nước giếng lạnh thấu xương, nó làm tê cứng cả người Lạc Mai. Lạc Mai
muốn cử động thế nào cũng không được... và mặc cho tóc biến thành
rong, mi mắt biến thành rêu. Nước phân rã cơ thể tách rời phần thể xác
và hồn của mình...


Thời gian cứ thế kéo dài không biết bao lâu... Cái giếng sâu kia chợt hiện
ra một cánh cửa... có ánh sáng lọt vào, lúc tỏ lúc mờ... Lạc Mai cố tập
trung tâm trí... Nhìn thẳng về phía cửa. Hình ảnh hiện rõ hơn... Cái đôi
mắt của Khởi Hiên... Ồ! Cuối cùng rồi ta cũng tìm được chàng... Lạc
Mai sung sướng. Thì ra chàng vẫn đứng dưới ánh đèn hội chợ chờ ta...
Chàng đứng rất gần... Gần đến đỗi chỉ cần đưa tay là đụng phải. Nhưng
mà đôi mắt chàng... Tại sao lại sâu hoắm, buồn rầu như vậy... Lạc Mai
định đưa tay lên sờ... Nhưng không hiểu sao không làm được. Người Lạc
Mai cứng như đá. Lạc Mai định lớn tiếng kêu. Nhưng có mở miệng to
thế nào cũng chỉ thều thào.


- Anh Khởi... Hiên!


Khởi Hiên cúi người xuống, đôi mắt bán tín bán nghi rồi mừng rỡ.


- Lạc Mai! Em tỉnh rồi! Em tình rồi phải không?


Lạc Mai ngơ ngác nhìn Khởi Hiên chưa hiểu chuyện gì, thì một khuôn
mặt khác lại hiện ra trước mặt. Khuôn mặt của mẹ. Hốc hác mệt mỏi?
Nhưng cũng như reo vui.


- Lạc Mai! Lạc Mai! Con có nhìn thấy mẹ không? Mẹ đây này? Con gọi
mẹ đi, trả lời mẹ đi!


Mẹ và Khởi Hiên lại đứng cạnh nhau? Làm gì có chuyện đó? Lạc Mai
chăm chú nhìn, rồi buồn bã nhắm mắt lại tự nhũ.


- Rõ ràng là ta đang nằm mơ!


Bàn tay Khởi Hiên nắm ngay lấy tay Lạc Mai, xúc động:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.