HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 131

- Quí vị đừng tưởng nó nằm trên giường, mê man như vậy mà chẳng biết
gì hết. Nó nghe hết đấy. Và để cho lũ trẻ hạnh phúc sau này. Những
người lớn chúng ta nên xóa hết mọi ân oán cũ. Phúc tuy chưa đến, nhưng
họa cần phải sớm xóa đi... Chúng ta cần phải đồng tâm một lòng vì hạnh
phúc của con trẻ.


Mọi người yên lặng. Trong phòng chỉ có tiếng khóc nhỏ. Ông Sĩ Bằng
bấy giờ không dằn được, ông bước tới trước mặt bà Ánh Tuyết.


- Bây giờ xin chị hãy cho phép tôi được đốt một nén hương trước bài vị
của anh Hoài Ngọc... Đã bao nhiêu năm qua rồi, tôi mong mỏi được làm
cái việc này. Tôi muốn được anh ấy tha thứ... Và bây giờ tôi cũng muốn
anh ấy về phù hộ để bệnh Lạc Mai dữ hóa lành... Tôi chân thành mong
mỏi như vậy...


Trong phút giây... Bà Ánh Tuyết không biết phải xử trí thế nào. Bà đưa
mắt về phía ông Bá Siêu cầu cứu. Nhưng chỉ thấy ông Bá Siêu lắc đầu.


- Dì đừng có nhìn tôi như vậy. Bây giờ tất cả là do dì quyết định chứ? Dì
là chủ mà.


Vâng. Ân oán thù hận... Nó giống như một cuộn chỉ rối, Người cầm kéo
trong tay là bà Ánh Tuyết. Bà muốn giải quyết thế nào, cắt đứt hay vẫn
kết là tùy bà...


Sau một phút giây suy nghĩ. Bà Ánh Tuyết quay qua ông Sĩ Bằng. Lần
đầu tiên nhìn ông với ánh mắt không thù hận.


- Bài vị của anh Hoài Ngọc ở trong phòng tôi. Nếu anh muốn, tôi sẽ đưa
anh sang đấy.


Câu nói của bà Ánh Tuyết làm mọi người thấy nhẹ nhõm. Kha lão phu
nhân gật đầu hài lòng. Bà lớn tiếng nói:


- Tử Yên đâu, đưa ta, Diên Phương, Khởi Hiên... Cả nhà họ Kha chúng
ta cùng sang đấy dâng hương cho cha của Lạc Mai chứ?


o0o


Suốt buổi lễ dâng hương, ông Sĩ Bằng cố kềm chế. Nhưng rồi khi cả ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.