HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 150

Hét xong Lạc Mai bỏ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gào.


- Anh Khởi Hiên! Khởi Hiên ơi!


Người nhà nghe thấy tiếng hét, vội vã chạy ra giữ Lạc Mai lại. Nhưng
Lạc Mai lại vùng vẫy.


- Hãy buông tôi ra! Buông tôi ra! Để tôi đi qua Vụ Sơn! Tôi muốn tận
mắt nhìn thấy những gì đã xảy ra... Các người hãy buông tôi ra!


Bà Ánh Tuyết vừa chạy ra kịp, bà đau khổ nói với Lạc Mai.


- Con cần gì phải qua đấy? Khi Khởi Hiên đã được chôn cất xong xuôi
rồi?


Lạc Mai quay qua mắt mở trừng nhìn mẹ.


- Không thể như thế được! Con không tin! Trừ trường hợp con thấy tận
mắt! Mà tại sao mọi người lại ngăn cản, không để con qua đấy chứ? Lúc
chuyện xảy ra đã giấu con. Bây giờ lại nói là Khởi Hiên chết, lại được
chôn cất xong xuôi rồi... Chỉ toàn là nói... Làm sao con tin được? Con
chẳng tin đâu!


Chuyện đến nước này. Ông Bá Siêu không thể không lên tiếng.


- Mẹ con nói thật đấy con ạ! Trước kia chúng ta phải giấu con vì sợ... sợ
con sẽ không chịu đựng nổi...


Bà Thục Bình vừa khóc vừa nói tiếp.


- Mà nếu có sớm cho con biết chuyện, thì nhà họ Kha họ cũng không
đồng ý để con sang đấy đâu. Con phải biết là lúc hỏa hoạn xảy ra. Khởi
Hiên bị bỏng nặng đến độ, chẳng ai còn nhìn ra hình hài của nó.


Di Quân gần đó cũng sụt sùi.


- Bên gia đình họ Kha, khi đã chôn cất Khởi Hiên xong mới thông báo
cho chúng ta biết... Đó không phải là vì không nghĩ tình mà là vì họ
không nhẫn tâm... Để ta phải khổ thêm vì họ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.