HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 153

Giữa cảnh hoang sơ thanh vắng. Cỏ lan hoa dại tơi bời. Trên trời đầy
mây đen... Gió như than thở. Có một ngôi mộ mới mọc lên với mộ bài có
các hàng chữ sau:


“Ái nhi Kha Khởi Hiên chi mộ Cha: Kha Sĩ Bằng, Mẹ: Hứa Diên
Phương lập chữ dân quốc tứ niên tam nguyệt nhị thập tứ nhật”


Lạc Mai đưa bàn tay run rẩy lên sờ lấy mộ bia. Nước mắt không ngừng
chảy xuống má. Trước lúc đến đây, Lạc Mai vẫn còn nuôi hy vọng. Đây
chỉ là một chuyện đùa dại... Nhưng rồi bây giờ... Tất cả đã tan thành bọt
nước... Sự thật sao phũ phàng như vậy?


Lạc Mai quỳ xuống, ôm lấy bia khóc òa.


- Anh Khởi Hiên... Em đã đến đây rồi nè... Anh có nghe em nói không?


Đám người đứng xung quanh phải quay mặt đi. Có tiếng nấc. Ai lại
chẳng đau lòng trong cái hoàn cảnh nầy. Lạc Mai thút thít khóc:


- Anh Khởi Hiên! Anh Khởi Hiên! Anh xấu lắm! Anh lại gây thêm một
bất ngờ nữa cho em... Mọi người cùng nhau lại, qua mặt, lừa dối em, vì
họ thương em, họ không muốn em khổ nên tha thứ được. Còn anh? Anh
lặng lẽ bỏ đi như thế này... Anh không thèm gặp mặt em nói lời ly biệt...
Anh vô tình chỉ để lại nấm mộ xanh. Anh ác vậy, Làm sao em tha cho
anh được chứ?


Dù chuyện sống chết hợp tan do số định. Nhưng Khởi Hiên rõ quá là quá
vô tình. Đến trong cơn mơ của Lạc Mai, hồn cũng không thèm ghé qua...
Mười ngón tay của Lạc Mai bấu chặt lên bia mộ. Bàn tay đỏ ửng, nhưng
Lạc Mai vẫn không thấy đau. Cái tên Kha Khởi Hiên kia làm trái tim
nàng rỉ máu:


- Em thật không thế nào tha thứ cho anh được... Có chết xuống suối
vàng, em cũng tìm cho được anh, để hỏi cho ra lẽ...


Lạc Mai nói và, đột ngột đập mạnh đầu lên mộ bia


- Lạc Mai!


Bà Ánh Tuyết nhìn thấy cảnh đó, bà nhảy bổ đến ôm chặt con gái vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.