HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 155


- Con ơi con, hãy nói cho mẹ biết, mẹ phải làm gì bây giờ để không phải
mất con? Mẹ phải làm sao để con khát sống? Hãy nói cho mẹ biết. Mẹ
sẵn sàng làm tất cả.


Lạc Mai nằm trong lòng mẹ, mắt ráo hoảnh nhìn về phía bức vải thêu
hình con chồn lông trắng đặt ở đầu giường. Bên tai Lạc Mai như văng
vẳng lời của Khởi Hiên.


- “Cô có quyền có bức thêu này, nếu nó là do cô xuất tiền ra mua phải
không? Vậy thì có gì khó, cô cứ mang về. Còn tiền thì cứ để dành, bao
giờ đủ thì đem trả lại cho tôi...


Đó là lần thứ hai họ gặp nhau. Nhưng lúc đó Lạc Mai vẫn chưa biết
chàng là ai... Cũng không ngờ là sau đó giữa hai người lại xảy ra quá
nhiều chuyện lằng nhằng vậy. Để rồi tình yêu? Ân oán? Ân tình...


Lạc Mai nhắm mắt lại, hai dòng lệ rơi dài trên khuôn mặt xanh xao...
Tấm vải thêu kia là kỷ vật duy nhất còn lại của chàng... Cái số tiền nàng
thiếu lại đó... Bây giờ chỉ còn hoàn trả trong nỗi nhớ.


Lạc Mai chợt nảy ra một ý định, Lạc Mai nói với mẹ.


- Hãy cho con làm lễ cưới với chiếc bài vị của chàng.


Giọng Lạc Mai yếu ớt nhưng chắc nịch.


- Con sẽ vì chàng mà chung thủy. Con sẽ thờ chàng suốt cuộc đời này.


Cái quyết định của Lạc Mai làm chấn động cả gia đình hai họ Kha và
Hàn.


Tại tòa đại sảnh của Hàn Tùng Viên, bà Ánh Tuyết nghẹn ngào kể lại ý
nguyện của Lạc Mai. Cuối cùng bà nhìn lên, buồn bã.


- Mãi đến lúc tôi miễn cưỡng đồng ý, nó mới như sống lại. Nó bắt đầu ăn
uống, nói năng chứ không chết lặng như trước đó. Vạn Lý nói đúng. Với
tâm bệnh thì ta cần phải có tâm y. Cái ý niệm làm lễ cưới với bài vị như
một ký thác tinh thần... Phải xua tan cái u uẩn trong lòng, mới cảm thấy
thanh thản, an định... Và trong cái hoàn cảnh đó. Hỏi làm sao tôi có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.