HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 17

- Anh cũng vậy, chưa nghe nói rõ đã nhào vô đánh.


Rồi đưa cánh tay bị thương của mình lên cho Hùng Đạt xem Lạc Mai
nói:


- Họ đã bó thuốc cho vết thương em nè!


Hùng Đạt sa sầm mặt:


- Ai biểu... chính em kêu anh giải cứu cơ mà?


Lạc Mai liếc nhanh về phía Vạn Lý, rồi xấu hổ nhìn xuống.


- Cũng tại ông ấy... Tại ông ta dữ dằn quá nên em sợ... Em quýnh quá
mới gọi anh như vậy.


Những người mang mặc nạ đứng chung quanh đã cởi xuống hết, những
khuôn mặt vẫn còn vẻ bất mãn. Hùng Đạt biết là sự ngộ nhận của mình
đã làm mất cảm tình của những người ở thôn láng giềng. Vội vã vòng tay
xin lỗi. Nhưng hình như chẳng ai thèm đếm xỉa đến. Chỉ có Khởi Hiên là
cởi mở, nhìn Hùng Đạt rồi quay qua Lạc Mai.


- Xin lỗi, có phải đây là ông anh họ của cô, nhị thiếu gia họ Hàn của làng
Tứ Anh không ạ?


Hùng Đạt nghe hỏi, giật mình nhìn Khởi Hiên, rồi quay sang Lạc Mai.


- Quen à? Anh là ai thế?


Trong khi Lạc Mai trừng mắt nhìn Khởi Hiên, cụt ngủn đáp:


- Hắn là phù thủy!


- Cái gì?


Hùng Đạt ngạc nhiên. Trong khi Khởi Hiên thú vị nói:


- Tôi là ai không thành vấn đề, giờ tốt nhất là anh nên đưa ngay cô ấy về
làng. Bởi vì từ đây sang đấy còn xa lắm. Để trễ chút nữa trời sẽ tối đến
nơi đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.