HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 191

Lão Kha đưa tay ra, nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì, rút lại. Bậy quá!
Ta nào phải là Khởi Hiên, mà ta là lão Kha! Cái khái niệm đó như trọn
roi da quất mạnh lên tim người đàn ông xấu xí. Ông ta đau đớn đến ứa cả
nước mắt. Và vội vàng quay người lại định bỏ đi.


Lạc Mai vừa lau mắt vừa hỏi:


- Tại sao kỳ vậy? Tại sao giữa tôi và anh ấy tình thâm hơn cả ông, mà
anh ấy lại không cho tôi cơ duyên hạnh ngộ? Tôi cần làm thế nào, để đạt
được điều đó? Làm thế nào? Ông chỉ tôi đi?


Bậy thật! Sai lầm quá lố rồi! Khởi Hiên cảm thấy càng lúc càng lún sâu
tình cảm. Phải dừng lại.


- Tôi không thể chỉ mợ điều gì cả, bởi vì chính tôi cũng không biết...
Thôi, bao nhiêu đó đủ rồi. Bây giờ mợ hãy quay về ngay giùm tôi.


Khởi Hiên cứng rắn nói:


- Tôi muốn mợ hãy rời khỏi nơi này ngay lập tức!


Lạc Mai đã thấy thỏa mãn:


- Vâng, tôi sẽ đi ngay. Tôi biết hôm nay tôi đã quấy rầy ông quá nhiều,
nhưng buổi nói chuyện hôm nay cho tôi biết được nhiều thứ bổ ích. Tôi
rất cảm ơn ông, nhưng mà...


Lạc Mai ngưng lại một chút, rồi như van xin:


- Ông có thể giúp tôi một việc nữa không?


Đứng trước mặt Lạc Mai, Khởi Hiên yếu đuối vô cùng.


- Được rồi, mợ muốn gì nói đi!


- Bất luận khi nào, khi mà ông có dịp gặp lại anh Khởi Hiên, làm ơn
chuyển lời giùm tôi.


Lạc Mai ngước lên, mắt có ngấn lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.