HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 194

Cũng my là còn có chiếc mặt nạ.


Tử Yên núp gần đấy, mục kích hết mọi thứ.


Và Khi Lạc Mai bỏ đi. Tử Yên mới bước ra, quỳ dưới chân Khởi Hiên
xin lỗi. Nhưng Khởi Hiên đã lắc đầu nói.


- Nhân vật “lão Kha” là do ta dựng lên, thì chẳng có lý do gì để ta khiển
trách mi được chứ?


Tử Yên nói:


- Con là một a đầu nhiều chuyện, cậu có quyền nóng giận rầy la, nếu
thấy không phải... Nhưng con biết, hôm nay cậu vui, nên cậu dễ dãi...


Khởi Hiên không hài lòng lắm khi thấy người khác biết được tâm trạng
mình.


- Nhưng cô định giở trò gì nữa đây? Định chứng minh là tôi vẫn còn tơ
tưởng... Hay là gì ở Lạc Nguyệt Hiên này trống trải quá cô muốn tìm
chuyện giải sầu?


Tử Yên thành thật nói:


- Dạ không phải! con thấy là... lúc không gặp nhau. Cậu và mợ đều có vẻ
buồn rầu thế nào. Và sau khi gặp nhau rồi, thì vui vẻ hơn. Vì vậy con
nghĩ tốt nhất, hai người nên thường xuyên gặp nhau. Đó cũng là một
cách dùng thuốc trị bệnh.


Khởi Hiên yên lặng, lời của Tử Yên có lý.


Tử Yên nghĩ điều mình làm là đúng nên tối hôm ấy, khi đi ngang qua
Ngâm Phong Quán nhìn vào thấy Lạc Mai gục đầu trên bàn ngủ quên.
Tử Yên đã không dằn được tò mò, bước vào. Đầu tiên Yên lấy chiếc áo
khoác, khoác lên người Lạc Mai. Tử Yên lại thấy một xấp giấy trên bàn,
cũng tò mò nên mang về Lạc Nguyệt Hiên. Yên muốn biết Lạc Mai làm
gì, nghĩ gì trong lúc này. Nhưng gì Tử Yên ít chữ, muốn Khởi Hiên xem.


Và sáng hôm sau, lấy cớ là khi ra quét sân, Tử Yên nhặt được xấp giấy.
Tử Yên đưa cho Khởi Hiên xem giùm. Khởi Hiên Vừa nhìn vào đã ngẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.