HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 197


- Tại sao chỉ cách mấy bữa không qua, mà ở Hàn Tùng Viên này lại xảy
ra nhiều chuyện lạ? Cái “lão Kha” ở đâu mọc ra để cho Lạc Mai mất ăn
mất ngủ... Mi đang tính toán cái trò gì thế?


Khởi Hiên yên lặng nhìn bạn, rồi nói.


- Mi nói cho biết... Thí dụ như bây giờ có một người mà mi trao hết tình
yêu của mình cho cô ta. Rồi hai người bị ly cách, sau đó lại gặp nhau thì
phản ứng đầu tiên của mi làm gì? Ôm chầm lấy, kể lể nỗi nhớ thương...
Đúng không?


Giọng Khởi Hiên xúc động đặc biệt.


- Mi phải biết là. Lúc đó... Dù ta đã cố kiềm chế lòng mình, nhưng khổ
quá. Ta đành mượn “lão Kha” làm cái cớ chỉ có như vậy mới thố lộ được
lòng, bấy lâu nay nén chặt trong tim. Vì vậy, bây giờ mi có chửi mắng ta
thế nào cũng được. Ta chịu và cũng không biết sao mình lại bày ra
chuyện đó...


Mọi chuyện đã lỡ rồi.


Vạn Lý châu mày suy nghĩ.


- Mi có suy nghĩ kỹ chưa? Chuyện lỡ nhưng mà mi có muốn thu xếp
chẳng? Hay để nó ra sao thì mặc?


Khởi Hiên chừng mắt:


- Mi nói thế là thế nào?


- Đừng nổi nóng. Ta đến đây không phải để khó dễ gì mi. Nhưng mà mi
hãy suy nghĩ. Lúc đầu mi chủ trương để mọi thứ bình lặng trôi qua đi.
Thời gian, nỗi cô đơn rồi sẽ làm phai nhạt và Lạc Mai thay đổi, tâm bệnh
của Lạc Mai sẽ lành... Và lúc đó... Đấy mi nhớ chứ? Ai chủ trương như
thế. Bây giờ lại thay đổi? Làm vậy đúng hay sai?


Vạn Lý chỉ về phía Khởi Hiên tiếp:


- Hoàn toàn sai! Cậu đã hành động một cách không suy nghĩ. Cậu đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.