HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 33

Mãi cho đến lúc chiếc hộp đựng tấm vải thêu ban nãy được đưa vào tay,
Lạc Mai mới giật mình. Lạc Mai vội đẩy nó ra.


- Món hàng này là của anh mà?


Khởi Hiên nói:


- Không phải, của cô đấy!


Và không đợi Lạc Mai nói thêm, quay lưng bỏ đi, Lạc Mai không biết
làm sao hơn là đuổi theo. Giữa chỗ đông người thế này mà lớn tiếng gọi
trả lại thì kỳ quá! Nên Lạc Mai phải nhẫn nại đi theo Khởi Hiên nhưng
không tránh khỏi bực dọc, khi đã đến chỗ thưa bớt người, Lạc Mai mới
nói:


- Nầy cái anh kia, anh làm gì kỳ vậy? Món hàng này của anh bỏ tiền ra
mua, thì anh phải mang về chứ?


Khởi Hiên không quay lại, chỉ hỏi:


- Sao? Vết thương hôm trước của cô thế nào? Lành chưa? Có còn đau
không?


Anh chàng có vẻ quan tâm làm Lạc Mai không biết làm sao hơn là đáp:


- Vâng, lành rồi cám ơn anh. Nhưng mà... Còn cái món hàng này... anh


Nhưng anh ta như chẳng màng đến hỏi tiếp:


- Cái hôm cô và ông anh họ về tới nhà thế nào? Chắc là không dối được
người nhà đâu? Rồi bạn cô có bị rầy la hay trách mắng không? Người
lớn hẳn là không hài lòng...


Lạc Mai ngập ngừng một chút, thú nhật:


- Vâng, dì dượng và cả mẹ tôi đều không vui.


- Thế à? Vậy là cô hẳn bị quở phạt. Có nghiêm trọng lắm không?


- À... mẹ tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.