HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 54

Lạc Mai hét lên. Tiếng hét vừa sợ hãi, đau khổ, vừa giận dữ:


- Anh đấy à? có thể như thế này được sao? tại sao anh lừa dối tôi chứ?


Nói xong, Lạc Mai quày quả quay lại, vừa bụm mặt khóc vừa bỏ chạy.
Khởi Hiên nhợm người đuổi theo.


- Lạc Mai! Lạc Mai! nghe anh giải thích này!


Nhưng vừa đến cửa, Khởi Hiên đã bị Hùng Đạt giữ lại:


- Này, hãy đứng lại... Mi đã làm gì Lạc Mai? Mi phải giải thích mọi thứ
rõ ràng, rồi mới được đi chứ?


- Còn phải giải thích gì nữa?


Có tiếng ông Bá Siêu từ trong vọng ra, rồi ông quay qua nói tiếp với cha
mẹ Khởi Hiên.


- Bây giờ tôi thấy tốt nhất là mấy người nên rời khỏi nơi đây, rời càng
nhanh càng tốt! mấy người đừng để tôi phải cho người hành động!


Ân oán cũ chưa giải lại thêm thù hận mới. Ông Sĩ Bằng lắc đầu thở dài:


- Ông không cần đuổi, chúng tôi đi ngay bây giờ!


Ông bước tới nắm lấy tay Khởi Hiên, nói:


- Khởi Hiên, muộn rồi. Chúng ta về thôi... Bây giờ mà con có muốn nán
lại giải thích thì cũng chẳng có ai nghe đâu.


Bà Ánh Tuyết ngồi đó. Những diễn biến vừa xảy ra làm bà như hóa đá.
Bà chẳng còn đầu óc đâu quan tâm chuyện đi hay ở của cha con ông Sĩ
Bằng... Cái vấn đề là... Những gì Khởi Hiên nói là thật không? Chắc
chắn không phải là không có gì... nhưng mà... Trời ơi! sao lại vậy?... Lạc
Mai đã mấy lần lén lút gặp gỡ Khởi Hiên?... vậy mà bấy lâu nay bà cứ
tưởng là đứa con gái cưng của bà nó hoàn toàn ngoan ngoãn vâng lời...
Nó lại dối gạt... Một tiểu thư con nhà khuê các không lẽ... Nhưng cái làm
bà đau khổ hơn cả, là nó lại kết thân với kẻ thù. Với con trai của kẻ đã
giết chết cha ruột của nó!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.