HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 55


o0o


Buổi trưa hôm ấy... Dù cả nhà có phân giải, khuyên can thế nào, bà Ánh
Tuyết vẫn rút kín trong phòng không ra dùng cơm. Bà đóng chặt cửa ở
lại trong ấy với đứa con gái.


Bà cũng không làm gì. Chỉ lặng lẽ quỳ trước linh vị của người chồng đã
khuất. Lạc Mai quỳ bên cạnh. Bà ngước mắt nhìn lên linh vị, đôi mắt ráo
hoảnh, không khóc cũng không mắng chửi hay trách móc con. Bà giống
như một thân cây bất động. Yên lặng chỉ yên lặng.


Lạc Mai quỳ bên cạnh. Có vẻ xấu hổ, buồn bã, ăn năn. Lạc Mai thút thít
khóc:


- Mẹ ơi! Mẹ muốn đánh, muốn chửi con thế nào cũng được, mẹ đứng
yên lặng thế này. Con biết lỗi rồi... Mẹ nói đi...


Mắt bà Ánh Tuyết vẫn dán thẳng lên linh vị của chồng:


- Mẹ còn biết nói sao bây giờ? Mà nói gì nữa chứ? Mọi chuyện đã rành
rành như vậy. Con là con nhà khuê các có giáo dục, lại hành động một
cách ngu muội nông nổi như thế.,... Có phải điều đó minh chứng là cái
công trình dạy dỗ suốt mười tám năm qua của ta chỉ là công dã tràng
không?... Thật tình... Ta không phải với cha con. Ta không hoàn thành
được nhiệm vụ... Bây giờ ta biết nói gì nữa chứ? Hãy để ta được yên tĩnh
hối lỗi trước linh hồn của cha con...


Lời của bà Ánh Tuyết làm Lạc Mai đau như cắt, bất giác Lạc Mai ôm
chầm lấy mẹ khóc lớn:


- Đừng! Đừng mẹ! Con xin mẹ... Mẹ hãy nghe con nói này. Thật tình thì
con không hề biết anh ấy là người nhà họ Kha. Cái lần đầu tiên con gặp
ở lễ hội hóa trang... Hoàn toàn chỉ là một sự tình cờ... Tiếp đó mấy lần
sau... Anh ấy cũng xuất hiện một cách đột ngột, con hoàn toàn bị động...
Con cũng biết là hành động của mình không đúng... Nhưng mà chuyện
này từ đầu đến cuối. Con chỉ bị động... Mẹ hãy tin con... điều đó... Mẹ
hãy tin con.


Bà Ánh Tuyết buồn bã quay lại nhìn con, cái gương mặt đầm đìa nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.