HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 67


Khởi Hiên nắm nắm tay lại, nhưng rồi lắc đầu.


- Thôi, hắn là anh họ của Lạc Mai, tha cho hắn! và lại đánh người ngã
ngựa cũng không vẻ vang gì.


Vạn Lý nhìn Khởi Hiên cười. Anh ta nói.


- Thôi được mi không đánh thì thôi. Nhưng hắn còn nợ ta. Tất cả hai
đấm... Cái món nợ này...


Vạn Lý chưa hành động, Khởi Hiên đã lên tiếng.


- Thôi tính qua cho tôi đi!


Trong khi Hùng Đạt ra vẻ khí khái.


- Mấy người đừng có kịch cỡm. Có muốn đánh thì đánh đi. Ta chẳng cần
ân huệ gì đâu! Cũng đừng hòng mua chuộc!


Hùng Đạt chưa dứt lời, thì đã bị Vạn Lý đẩy mạnh một cái. Làm chúi
nhủi về phía trước, lăn quay xuống đất. Đến khi lồm cồm ngồi dậy được
thì đã thấy Vạn Lý và Khởi Hiên phóng lên xe đạp đi xa rồi.


Hùng Đạt ngơ ngác nhìn theo... Vừa bực dọc, vừa khó chịu pha lẫn nể
phục. Đạt không biết rồi đây mình phải xử trí ra sao với lời nhắc Lạc
Mai của Khởi Hiên.


o0o


Lạc Mai tưởng là sau khi cương quyết cắt đứt mọi liên hệ với Khởi Hiên,
mình đã trở lại được với sự bình yên của những ngày tháng cũ. Nhưng
rồi khi Hùng Đạt trở về với những lời nhắn nhủ, thì Lạc Mai chẳng còn
thấy an ổn chút nào. Phải giải quyết sự việc ra sao đây?


Mặt dù trải qua sự lý giải của mẹ... Qua sự phán đoán của lý trí. Bằng
tình thương... Lạc Mai biết mình không nên làm gì khác nữa. Mẹ là tất cả
trên đời. Mẹ đã nuôi nấng dạy dỗ ta nên người... Không nên làm mẹ
buồn... Thương mẹ phải san sẻ cả cái thù hận của mẹ! Đó là lẽ tất nhiên.
Mối thù với nhà họ Kha. Phải xem như một thứ bản năng tự nhiên không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.