HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 73

- Riêng về cái bức tranh thêu... Đúng ra tôi phải mang ra đây để trả lại
cho anh. Nhưng mà... vì... Tôi đã lỡ lời nhận là của mình mua,, vì vậy...
Vì vậy... Nhưng anh hãy tin tôi, khi nào tôi dành dụm đủ tiền... Tôi sẽ
hoàn trả số tiền đó cho anh. Đừng lo tôi biết rõ tên anh là Kha Khởi Hiên
rồi thì... Tôi biết sẽ gởi số tiền đó đến đâu, trả cho anh mà... Tôi sẽ sắp
xếp...


Lạc Mai nói, Khởi Hiên yên lặng... Lạc Mai nói mà không dám nhìn lên
nhìn lên nàng sợ nhìn Khởi Hiên. Sau khi dứt lời, thấy Khởi Hiên vẫn
yên lặng, Lạc Mai tiếp:


- Vậy nhé... Coi như xong, bây giờ xin chào anh...


Và Lạc Mai vội quay lạii. Nhưng Lạc Mai chưa kịp bước, thì thấy tay
mình bị giữ chặt, Lạc Mai sợ hãi nhìn lên. Làm Khởi Hiên nhìn thấy
những giọt nước mắt đọng trên má cô gái.


- Nếu thật sự Mai muốn dứt khoát như vậy... thì tại sao Mai lại khóc?


Lạc Mai vùng vẫy:


- Tôi... không có khóc!


Lạc Mai cố che giấu... Nỗi lo sợ chợt thoáng qua đầu.


- Anh buông tôi ra, buông tôi ra... để tôi đi chứ?


Nhưng Khởi Hiên vẫn giữ chặt Lạc Mai:


- Tôi biết là... Mai thích tôi... Mai yêu tôi... Bằng chứng la khi tôi nói dối
tên mình là Hà Minh... Mai vì không có thành kiến nên... Mai yêu con
người bằng xương bằng thịt đó. Nào phải vì cái tên... Đúng không? Nếu
vì cái họ cái tên mà chúng ta chia cách... thì... Tôi đã an phận với cái tên
Hà Minh của mình... Lạc Mai... Hãy hiểu cho tôi. Tôi rất ân hận... Bất
đắc dĩ tôi mới hành động như vậy.


Lạc Mai như quả bóng xì hơi, Lạc Mai thú nhận:


- Anh có biết là... anh đã làm cho tôi thất điên bát đảo thế nào không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.