HUẾ TẢN VĂN - ÁO BAY KHÉP MỞ NHIỀU TÂM SỰ - Trang 104

Mối tình đẹp Thìn - Thương của miền núi ngày đó kết thúc bằng lễ

cưới núi khá bất ngờ đầy thú vị. Khách mời băng rừng lội suối cả buổi mới
tới nơi - xã Nhâm cũ. Chàng Việt đầu đàn rồi Thẩm, Tùy thông báo: Chú rể
cả tháng nay đêm nào cũng vác súng săn tận rừng sâu, cố cho bằng được
một đặc sản núi - may mà hôm qua hạ được chú hoẵng tơ... Và thế hôm nay
tiệc cưới có hương vị núi. Mọi người khen thịt hoẵng thơm ngon hả hê
khoái khẩu. Cuối cùng mới vỡ ra là thịt chó, thuở ấy người Huế mấy ai
đụng "mộc tồn" bao giờ. Mấy chị la toáng hoảng lên - cha sinh mẹ đẻ giờ
mới đụng cầy tơ, mà lạ ghê... chó kể ra cũng ngon đó chứ... Ác nghiệt thay!
Khổ lụy thay! Thương - Cô vợ dịu hiền của Thìn tiệc cưới năm xưa... thoắt
gãy cành thiên hương. Thìn giờ ra sao? Có nhớ ngày tháng rã rời ở Huế -
chiếc xe đạp rách dựng ở góc trường Việt Hương bị đứa bất lương cuỗm
mất. Thìn nói trong thổn thức ngậm ngùi: - Mình mất hết mọi thứ rồi mất
thêm chiếc xe tàn có nghĩa lý gì đâu...

Tình đầu vuột mất tôi cố quên. Cõi lòng nghe rỗng không, có lúc tôi

đã nghĩ đến một người - nói ra giờ chẳng sao, ai hiểu hay không cũng mặc.
Khổng Tử hay từ Kinh thi nhỉ? "Lục thập nhi nhĩ thuận", Bồng và tôi đang
bước vào tuổi ấy - khi người ta tới 60 thì đạt tới mức hoàn hảo - tri hành
kiến văn và kinh nghiệm cuộc sống, không còn chướng tai gai mắt vì lý giải
được căn nguyên của mọi vấn đề diễn ra chung quanh... Phải không chị
Bồng? Những ngày A Lưới ấy tôi thường cười vui nhưng khi gặp Bồng
lòng ngổn ngang lóng ngóng - dù lỡ kêu chị Bồng!? Nhớ hôm trễ chuyến
xe từ Nam Giao bộ về ngang qua Cầu Mới trời vừa hửng sáng, Bồng mặc
bộ đồ lính do Ty giáo dục cấp đặc biệt đối với giáo viên miền núi. Dáng đi,
giọng nói, nụ cười, đi bên Bồng nhìn Bồng tôi nghe êm ái - một chút bâng
khuâng ngập ngừng muốn nói, thế nào rồi thôi và những lúc gặp sau đó tôi
chẳng nên lời - cứ lặng thầm. Lạ lùng, tình yêu chưa lần hò hẹn, chẳng phút
cầm tay chứ nói chi chuyện nụ hôn trao gởi. Chị Bồng có còn nhớ hay
không? Cũng từ bấy đến giờ tôi chưa lần gặp lại Bồng chỉ nghe tiếng qua
điện thoại điều được điều mất mà toàn những lời trách móc nghe nặng nề
chẳng vui - chi mà đến thế. Nếu diện kiến, tôi sẽ ngọng nghịu viết thành
thơ "Hành khúc tình yêu" - "Ta yêu rồi mà em có hay"...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.