HUẾ TẢN VĂN - ÁO BAY KHÉP MỞ NHIỀU TÂM SỰ - Trang 102

chỉ có thân phận và tình yêu. Thân phận thì hữu hạn. Tình yêu thì vô cùng.
Chúng ta làm cách nào nuôi dưỡng tình yêu để tình yêu có thể cứu chuộc
thân phận trên cây thập giá đời". Nuôi dưỡng tình yêu? Làm cách nào?
Ngày ấy thế hệ chúng tôi dường như dửng dưng hay vô cảm bất lực trước
câu hỏi lớn tình yêu và thân phận.

Tình yêu bất khả tư nghì. Yêu hạnh phúc đan xen khổ đau, yêu giả mà

thật - ảo thực tình yêu. Tôi yêu em ngày ấy có sá chi - như trang giấy học
trò không tì vết, trong trắng lạ thường. Tôi học Trịnh cố giữ lấy tình yêu,
vun vén dưỡng nuôi. Nhưng nào có cứu chuộc được đâu. Những biến động,
những đổi thay vỡ vụn đường đời tôi mất em từ ấy...

Những ngày chủ nhật đông Huế túi rủng rỉnh Thành, Thuận, Hiệp,

Đức, Xuân và tôi lại thích xuống cà phê Thọ. Quán nằm sát sông cuối chợ
Đông Ba có bến xe buýt và các chuyến đò xuôi Ngã Ba Sình. Bao giờ cũng
thế, phải tìm chỗ bởi khách cà phê đã đông nghịt từ sáng sớm. Bếp than đỏ
rực lửa tự bao giờ, một chảo nước sôi sùng sục để hâm nóng ly tách trước
khi pha chế cà phê. Ông chủ Thọ cẩn trọng tay cầm chiếc gắp được thiết kế
đặc trưng - chỉ một công việc gắp ly ra khỏi chảo - từng ly trống không còn
bốc khói được vớt ra chúc ngược sạch nước. Cà phê nóng cái ly nóng ấm
làm khách nghe ấm lòng như quên đi cái se lạnh mùa đông. Ngồi cà phê
Thọ nghe tiếng sông Hương với nhiều thanh âm ồn ã đời thường - chủ đò
quay máy xình xịch chuẩn bị xuất bến - chuyến xe tới bà con ào xuống kịp
buổi chợ sáng - tiếng hỏi chào lao xao chợ cá, tiếng kỳ kèo trả giá eo sèo...
Từ góc khuất này tôi nhìn sông Hương qua lăng kính khác, u tối buồn
thương hơn. Một cô gái trên sông tình cờ tôi gặp - cô Sương đò chị Lặn.
Tuổi thanh xuân nàng Sương hương sắc phải lênh đênh trên sông đón
khách, một lần về thăm quê bị trúng đạn ở chân, Sương thành thương tật,
chẳng ai đoái hoài. Sống sông nước phải tìm cách mưu sinh trên sông nước,
cô mua chiếc ghe nhỏ chèo ghe từ đò này sang đò khác bán các thứ cho
khách đêm. Người thân lần lượt chiến tranh cướp mất, Sương tứ cố vô thân,
chiếc ghe là căn lều - nhà của cô gái trên sông. Bữa lời bữa lỗ do vụng về
khi đứng lên ngồi xuống... Vậy mà ông trời chẳng tha, trận lụt lớn năm kia
đã cuốn trôi Sương và cả chiếc ghe che mưa nắng. Người vạn đò chỉ cứu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.