HUẾ TẢN VĂN - ÁO BAY KHÉP MỞ NHIỀU TÂM SỰ - Trang 34

lứa như tôi có được. Mùa hè, mới nắng mai đã gắt. Vị cay và sức nóng bên
trong của tô cháo lòng, bên ngoài của nắng làm tôi ngầy ngật như say. Tôi
chạy lúp xúp theo mẹ qua cầu mà chẳng thấy được gì vì mồ hôi đổ dầm
như tắm. Đến giữa cầu, cơn gió qua sông mát lạnh. Tôi không cần đưa tay
áo quệt mồ hôi mà mắt mũi, mặt mày vẫn ráo hoảnh. Tôi ngước nhìn
quanh. Cao vút trên đầu tôi là đường cong trong vàng rực rỡ như thềm núi
Trường Sơn có cầu vồng ra ăn mưa. Trước vẻ ngỡ ngàng của thằng con trai
út chưa ra khỏi mấy lũy tre làng, mẹ tôi chợt nhớ ra và lên tiếng:

- Cầu Trường Tiền!
Cả một cơn sóng ký ức dội về. Tôi đã quen lắm từ bao nhiêu năm qua

tiếng khóc trẻ thơ dịu dần trong tiếng hò ru em, vang lên ấm dịu, ngọt ngào
từ xóm trên về xóm dưới. Hình như tôi đã biết sâu lắm rồi mà vẫn hỏi. Hỏi
như để khẳng định một tình yêu đang có mặt, nhưng cũng rất xa xôi:

- Cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp đây phải không mạ hè?
Mẹ tôi thật vô tình. Mẹ không chia sẻ luồng gió mới đang mở phăng

cánh cửa lòng tôi, nên mẹ đã nói bằng ngôn ngữ thản nhiên, làm như tôi
cũng đã có hơn nửa đời người quen thuộc với chiếc cầu nầy như mẹ.
Không, tôi có riêng đôi mắt bình minh của trẻ thơ để khám phá ra "cái cầu
ông" uy nghi vươn tay dài sáu khúc để nối liền bờ bên nớ bên ni. Tôi như
một người nghèo cháy túi vì không tìm ra được chút vốn liếng kinh nghiệm
nào ở làng để so sánh với cả một thế giới lạ lùng, đồ sộ, xinh đẹp, cao sang,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.