HUẾ TẢN VĂN - ÁO BAY KHÉP MỞ NHIỀU TÂM SỰ - Trang 40

Rồi cũng như chàng Do Thái vác thập tự giá mà đi cho hết một đời

cứu chuộc, tôi mang tâm ảnh của cầu Trường Tiền mà đi. Chiếc cầu trong
tôi bỗng thành một sự hiện hữu vô hình. Khi buồn nhất tôi lại lục lọi ngăn
kéo hoài niệm của những ngày vui trên cầu, cố lấy một tâm ảnh liền lặn
ngày xưa mà trám vào những đường nứt nhỏ giữa hoàng hôn và bóng tối.
Nhưng mong làm sao trám nổi biển phân ranh của đại dương đã chia cách
đôi bờ bên nớ bên ni?

Trong sự thăm thẳm tận cùng của lặng yên, tôi lại cảm nhận được sự

liền lặn giữa đôi bờ. Có một con đường nửa như hư ảo mà nửa như rất thật,
lặng lẽ nối chiếc cầu, dòng sông, và biển cả thành một dải ngân hà. Dòng
sông trắng phau ấy không vắt ngang vũ trụ mà cũng chẳng ở dưới lòng đất,
nó ở trong sâu thẳm của tâm hồn. Tôi chợt nhận ra dòng sông đó trong một
chiều của "Ngày Mẹ Hiền" (Mother’s Day) cuối mùa Xuân ở Cali - khi tất
cả những nhánh cây đều có búp măng mà tôi thì không còn Mẹ: Dòng sông
kia là dư vị của dòng sữa mẹ ngày xưa khi tôi còn bé, quyện với dư âm của
tiếng chuông công phu từ một ngôi chùa cổ nào của Huế từ thuở học trò.
Dòng sông hết một đời người sẽ trôi về vĩnh cửu, chợt thật gần mà cũng
chợt rất xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.