HUẾ TẢN VĂN - ÁO BAY KHÉP MỞ NHIỀU TÂM SỰ - Trang 60

những lớp thạch trong suốt là những khối vuông nhỏ màu trắng, đen, nâu,
cam và xanh lá cây.

Mẹ Khanh nhìn tôi chăm chú. Hình như bà đang nghĩ, con nhỏ này

câm chắc? Và tôi cũng nghĩ, Kiều Tiên, hãy nói một câu gì đi.

- Cháu cám ơn. Ồ, thạch của bác làm đẹp quá.
Mẹ Khanh vui vẻ:
- Người Huế gọi thạch là đông sương, cháu à. Cháu ăn đi, đừng sợ,

bác không dùng màu thực phẩm mô - rồi bà lấy tăm ghim miếng thạch lên
săm soi - cháu coi màu nì, màu trắng là sữa, nâu là cà phê sữa, lục là nước
lá dứa, còn màu gạch là nước cà rốt.

"Màu gạch" là "màu cam"! Tôi lại học được một từ đặc trưng của Huế.

Miếng thạch tan trên đầu lưỡi, thấm vào lòng tôi những cảm giác dịu êm.

Cổng nhà Khanh bỗng mở toang. Một người đàn ông trung niên, giống

Khanh như tạc phóng xe máy vào. Ông dừng trước thềm, tôi cười nhìn mẹ
Khanh rồi chỉ tay vào giỏ xe: một chậu hoa dâm bụt vừa nở hai nụ hàm tiếu
màu vàng. Mẹ Khanh đến gần, ngắm nghía:

- Mình mới mua hả? Ôi, bông cẩn vàng đẹp thiệt đó.
Tôi tròn mắt. Khanh ghé vào tai tôi:
- Người Huế gọi "hoa dâm bụt" là "bông cẩn".
Ba Khanh bước vào phòng khách. Mẹ Khanh theo sau bảo Khanh:
- Con bưng chậu hoa xuống rồi đi cất xe cho ba.
Tôi đứng dậy, vòng tay:
- Cháu chào bác ạ.
- Cháu là bạn gái của Khanh phải không? Bác gái nói cho bác biết rồi.
Ba Khanh ngồi đối diện tôi, hỏi han ân cần. Giọng ông ấm áp, tuy âm

sắc hơi nặng, có nhiều từ tôi không hiểu rõ, chỉ lờ mờ đoán ra, nhưng ánh
mắt ấy, cử chỉ ấy đã nói lên một tình cảm chân thành.

Tôi nhận lời cầu hôn của Khanh, mặc cho những lời bàn ra tán vào của

đám bạn. Thật ra cũng vì thương tôi, nên chúng nó mới đề cao cảnh giác
nhiệt tình như thế, nào là: "công dung ngôn hạnh mày có được bao nhiêu
mà dám uống thuốc liều hở?". "Làm dâu người Huế khó lắm, mày chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.