- Vợ thằng Khanh đây hả. Chà, hai đứa xứng đôi lắm đó nghen - rồi bà
kéo tay tôi và Khanh về phía căn nhà giữa - Mạ ơi, vợ chồng Khanh về tới
rồi nì.
Khanh nhìn sang căn nhà bên trái cửa khóa ngoài. O Hương nói:
- O dượng Hòa về làng ăn kỵ rồi. Chắc là mai mới lên.
Nãy giờ tôi cố ý lắng nghe. Eureka, tôi đã nhớ. "Ăn kỵ" là "ăn giỗ",
còn "mạ"? Chắc là "mẹ" rồi. Xem ra, tiếng Huế đâu có khó gì. Khỏi cần
Khanh làm thông dịch.
Bà nội của Khanh rất đẹp lão. Mái tóc bà bạc phơ, gương mặt hồng
hào, phúc hậu. Bà đang ngồi trên chiếc ghế mây cạnh ngưỡng cửa, miệng
cười móm mém, âu yếm nhìn Khanh đi bên tôi.
- Chúng cháu chào mệ.
Bà không nói gì, nhưng ánh mắt sáng lên, lấp lánh. Khanh quỳ xuống
bên bà:
- Mệ khỏe không mệ?
Bà gật đầu rồi đưa tay níu lấy vai Khanh:
- Đỡ mệ vô nhà.
Bà nhỏ bé trong vòng tay Khanh, bước chân bà khập khiễng. Khanh lo
lắng:
- Mệ, mệ bị sao vậy?
O Hương đỡ lời:
- Hôm qua mệ ra vườn tưới cây, mệ bị bổ...
- Im đi, tau đỡ rồi - bà nhìn O Hương từ đầu đến chân - mi bận cái áo
chi mà lòe loẹt rứa? Tra rồi, gần làm mụ gia rồi, còn bày đặt diện.
Tôi nói nhỏ với Khanh:
- Em hiểu ra từ "tra" rồi, nhưng "bổ" là gì? Còn "mụ gia"?
- "Bổ" là "té", còn "mụ gia" là "mẹ vợ hoặc mẹ chồng" đó. Xứ Huế
anh có câu:
Thương chồng mà khóc mụ gia
Chớ tui với mụ chẳng bà con chi
Tôi che miệng cười. Bà nội Khanh đến ngồi trên sập gụ, vẫy Khanh và
tôi lại gần. Bà vuốt tóc tôi: