HUẾ TẢN VĂN - ÁO BAY KHÉP MỞ NHIỀU TÂM SỰ - Trang 91

Cái Bên Sông - Gánh Chè

Tôn Nữ Hỷ Khương

T

rong cuốn "Hồi Ức Về Cha Tôi: Ưng Bình Thúc Giạ Thị", từ trang

29 đến trang 120, chị Hỷ Khương đã kể lại những mẩu chuyện nho nhỏ,
những công việc nổi bật, những người thân mà cụ Ưng Bình đã giao tiếp và
nhất là lối sống giản dị nhưng đầy nhân bản trong cuộc sống hàng ngày của
cụ. Bốn mươi ba mẩu chuyện trong phần hồi ức mà chị Hỷ Khương ghi lại
với lối văn trong sáng, đầy xúc động đã dẫn dắt người đọc đi từ thú vị này
đến thú vị khác và tưởng như mình đang đọc lại những câu chuyện kể trong
"Cổ Học Tinh Hoa" của một thời thơ ấu.

Câu chuyện mà chị Hỷ Khương kể lại trong "Cái Bến Sông" thật là

xúc động, tuy đơn giản nhưng thể hiện rõ nét về tấm lòng thương người
trong triết lý sống của cụ:

"Nhà tôi ở phía bờ sông Hương, có một cái bến xây rất đẹp, có tầng

cấp xi măng, hai bên có cây dừa rợp bóng mát mẻ, bà con trong làng
thường qua bến nhà tôi tắm giặt, gánh nước. Suốt mấy mươi năm cái bến
riêng của nhà tôi trở thành cái bến công cộng.

Trước cửa nhà tôi có miếu Ngũ Hành, mà con đường đi xuống bến

sông phải đi qua trước cửa ngôi miếu. Nhiều người trong nhà thường phàn
nàn về sự việc này. Ðó là chưa kể trường hợp người lớn đi ngang về tắt, ồn
ào, trẻ con đùa nghịch phá phách, hái các thứ trái cây trong vườn mỗi khi
xuống bến. Thỉnh thoảng lại còn có người chở những vật liệu nặng ghé qua
bến làm sập các tầng cấp v.v...

Một hôm bà mẹ đích của tôi nói với thầy tôi:
Có một thầy Tàu rất hay, tôi đã nhờ xem giúp một quẻ thì ông ấy bảo

rằng nhà mình bị ông bà quở trách vì người đi lại ồn ào quấy nhiễu, vì thế
mà động đất không yên.

Thầy tôi cười bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.