HUẾ TẢN VĂN - ÁO BAY KHÉP MỞ NHIỀU TÂM SỰ - Trang 92

Ông bà đâu có ác vậy. Tôi không bao giờ tin những điều như thế.
Sự việc này làm cho thầy tôi suy nghĩ. Cho nên, trong di chúc thầy tôi

để lại có một mục nói về chuyện cái bến sông: "Khi thầy mất rồi vẫn để cho
bà con đi lại bình thường, không nên cấm đoán".

Tính đến nay đã mấy mươi năm, khi nào có dịp gặp lại những người

hàng xóm cũ, họ còn nhắc đến sự quan tâm và tấm lòng rộng lượng của
thầy tôi với niềm xúc động khác thường. Họ nhìn tôi với ánh mắt đầy tình
cảm thân thương. Thốt nhiên tôi chợt tưởng nhớ đến hình ảnh yêu mến của
người cha hiền. Lòng bâng khuâng nhớ lại những kỷ niệm của một thời xa
lắc, đồng thời như vừa cảm nhận được một điều hạnh phúc trời ban cho.
Tôi sung sướng đến ứa lệ" ...

Câu chuyện "Gánh Chè Của Con Ðộ Bao Nhiêu?" cũng là một góc

cạnh nữa để soi rọi thêm tấm lòng cao quý ấy:

"Một hôm, trời mưa lất phất, sân nhà tôi có rêu trơn trượt. Bất ngờ có

một chị gánh chè bán dạo vào sân mời. Chẳng may chị trượt chân, cả người
và gánh sóng soài, chè đổ lênh láng. Hôm đó trong nhà có một cô cháu gái
tới chơi, thấy cảnh như vậy, cứ đứng cười thích thú. Thầy tôi la cô cháu:

Ôi, mau ra đỡ chị ấy dậy, rồi giúp dọn dẹp cho người ta, cớ sao đứng

đó mà cười thế? Ồ, con nhỏ này như vậy là không được, như vậy là ác đấy
con ạ!

Cô cháu gái nghe ra, đã cùng tôi chạy ra sân đỡ chị bán chè dậy và

giúp chị ấy thu dọn đồ hàng. Lúc này chị bán chè rưng rưng nước mắt, bởi
biết hôm nay như thế là lỗ to rồi.

Thầy tôi ở trong nhà đi ra, hiền từ bảo: "Gánh chè của con độ bao

nhiêu? Ông cho tiền, đừng khóc nữa.

Sau này, càng lớn lên, để ý quan sát, tôi mới thấy trong cuộc sống

thường nhật, bao giờ thầy tôi cũng chia sẻ cái vui, cái buồn với những
người xung quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.