Trần-di-Ái tuy không có bụng phản quốc, tranh ngôi, nhưng cũng không
biết thủ nghĩa, từ chối làm sao, thấy nguyên chúa phong cho cũng nhận, đưa
về cũng về ; chắc cũng đồ là chuyến này nhờ sức cường-bang, may việc
xong ra thì một đời vinh hiển ; nhược bằng không xong, thì đổ cho là
Nguyên chúa bắt hiếp, tất cũng không việc gì. Vì thế mới theo Sài-Thung
về nước.
Sài-Thung đưa bọn Di-Ái đến đầu cõi Nam-quan. Có tin phi báo về
kinh-đô. Vua nổi giận nói rằng:
- Đồ thất phu! Sao dám vô lễ làm vậy?
Liền sai Tướng-quân là Nguyễn-Khoái dẫn một đội quân lên mặt
thượng-du đón đường đánh quân Sài-Thung và bắt quân phản-quốc ấy về.
Nguyễn-Khoái phụng mệnh dẫn quân đi, đến Lạng-sơn thì gặp quân
Sài-Thung vừa đến. Nguyễn-Khoái dàn quân chặn ngang đường.
Sài-Thung cưỡi ngựa ra trước trận mắng rằng:
- Đàn sâu bọ kia! Đây tao đưa vua mới nhà mày về đây, biết thân thì
hàng ngay đi cho chóng việc, đừng để quân tao phải bận tay chém giết.
Nguyễn-Khoái trừng mắt lên trông, thì chính là mặt đứa kiêu ngạo khi
trước, liền quát rằng:
- Bớ quân coi người bằng nửa con mắt kia! Mày khinh người vừa chứ,
hôm nay tao mới ra tay cho mày.
Nói vừa buông nhời, giương cung bắn ra một phát, tin ngay vào giữa
mắt Sài-Thung, ngã lăn xuống ngựa. Các tướng Nguyên xô ra, kẻ thì cứu
Sài-Thung đứng dậy, kẻ thì thúc ngựa ra tiếp đánh Nguyễn-Khoái. Quan
quân kéo tràn vào đánh, quân Nguyên vì có chủ tướng đã bị thương, không