HƯNG ĐẠO VƯƠNG - Trang 32

dám kháng cự nữa, cứu được Sài-Thung rồi thì vừa đánh vừa chạy, Nguyễn-
Khoái đuổi hơn 20 dặm mới thôi.

Sài-Thung thoát nạn về Tàu, còn bọn Trần-di-Ái, thì nhân lúc loạn

quân, chạy trốn vào rừng, rồi về triều-đình thú tội.

Di-Ái lạy vua khóc mà tâu rằng:

- Tâu lạy bệ-hạ, chúng tôi bị Nguyên chúa bắt hiếp, chớ quả không có

bụng nào dám phản quốc.

Mặt rồng nổi giận, mắng rằng:

- Đồ súc sinh kia! Ngươi có phải trung tâm với chúa, thì dù nó ăn hiếp

thế nào mặc lòng, chỉ có chết là cùng, chớ sao ngươi dám nghe nhời nó, mà
lại dắt giặc về đây?

Các quần-thần xin đem chính pháp, vua còn thương là người tôn-thân,

mới cách hết cả chức tước bọn ấy, đầy ra nơi khác làm quân lính.

Bấy giờ Nguyên Thế-tổ đã triệt xong Tống-triều, nhất thống thiên-hạ,

đã được ba năm ; văn-thần, võ-tướng như rừng, lương-thảo, quân binh tựa
bể ; đánh đông dẹp bắc, tiếng lừng lẫy khắp đến Âu-châu ; đạp núi lấp sông,
oai hùng cường nhất trong hoàn-võ ; có uy thế ấy, chắc là sai khiến các
nước nhỏ thế nào cũng phải chịu ; chuyến này cho Sài-Thung đưa bọn Trần-
di-Ái về, quyết hẳn Nam-quốc không dám cự ; mà Sài-Thung cũng tưởng
rằng: “Ta phụng mệnh hoàng-đế, đem binh sang nước nhỏ mọn, chắc họ
phải sợ ta như cọp”
. Ai ngờ nghìn quân đi, trăm quân giở về ; hai mắt sang,
một mắt giở lại ; vừa đau vừa xót, vừa thẹn vừa tức, đi đường cho mau cho
chóng, để về mà thuật tình khổ não ấy.

Khi về đến triều, Sài-Thung khóc lóc tâu với Nguyên chúa rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.