Tiên-mẫu tủm tỉm cười nói rằng:
- Cha con có tài có trí, không cần gì phải phép, duy có khi nào giặc
dùng yêu thuật, thì chỉ dùng thanh gươm thần này là phá được. Hai con mai
sau: Một con có duyên với đương triều hoàng-đế, làm đến hoàng-hậu ; một
con lấy được chồng anh-hùng xứng đáng, không phải học đến phép thuật
làm gì.
Nói đoạn, bỗng nhiên nổi cơn gió mát, mây bốc lên trên không. Hai
công-chúa trông theo lạy, rồi một phút thì thấy đám mấy biến mất.
Trinh công-chúa cầm lấy thanh gươm, hai chị em rủ nhau về lầu nghỉ
ngơi. Đêm nằm ngẫm nhời tiên dạy, lại nghĩ đến nhân duyên mình, thổn
thức năm canh, mối tình giằn giọc ; mới biết nhời thần tiên là thế, nhưng
chưa chắc hư thực làm sao. Một nàng thì thấy dạy lấy được chồng anh-
hùng, nhưng chưa biết anh-hùng là ai, mặt mũi thế nào, mà đã chắc gì có
thực thế hay không. Hai nàng nghĩ ngợi thâu đêm không sao ngủ được.
Sáng hôm sau, Trinh công-chúa cầm thanh kiếm lên nhà trên, thuật lại
truyện với mẹ là Thụy-ngọc phu-nhân. Phu-nhân không tin, gọi Nguyên
công-chúa đến hỏi truyện, thì quả nhiên có việc ấy. Phu-nhân mới thuật
truyện với Hưng-đạo vương, nói hết đầu đuôi như thế. Hưng-đạo vương
vốn cũng không tin việc thần-tiên, nhưng trông thấy thanh gươm vàng, có
khảm ngọc bốn chữ: “Phi-thiên-thần-kiếm”, quả nhiên gươm quí, ngài mới
cầm lấy bỏ túi cất đi một chỗ, để nghiệm về sau xem ra làm sao.
Truyện ấy dần dần bay đến tai vua. Vua nghe tin làm vậy, cho đòi Trinh
công-chúa vào cung, mắt rồng trông qua, quả nhiên một vì hằng-nga giáng
thế, mới lập lên làm quí-phi. Quí-phi đã nhan sắc, lại có đức hiền, vua sủng
ái muôn phần, rồi lập làm hoàng-hậu. Từ bấy giờ Hưng-đạo vương thấy
nhời tiên nghiệm, mới có ý tìm kén anh-hùng, để gả chồng nốt cho con
nuôi.