- Đã đành anh bắn giỏi, nhưng anh có dám đấu kích với tôi không?
- Làm gì mà không dám.
Hai người liền tế ngựa ra giữa đường, đấu kích với nhau ước chừng 50
hợp. Dã-Tượng tuy khỏe, nhưng không tinh nhanh bằng Ngũ-Lão, chống đỡ
dần dần không nổi, cầm rê ngọn kích tế ngựa chạy ra ngoài, Ngũ-Lão sấn
vào đuổi theo, các tướng kéo ồ cả vào cản lại. Từ bấy giờ Dã-Tượng và các
tướng ai cũng phải phục Ngũ-Lão.
Hưng-đạo vương sai mở tiệc cho các tướng uống rượu, rồi thưởng cho
Phạm-ngũ-Lão một tấm lụa và 50 lạng bạc ; còn các tướng cũng thưởng cho
mỗi người 30 lạng bạc. Tiệc đang vui vẻ, sực có tin về báo rằng:
- Thái-tử bên Nguyên là Thoát-Hoan hội quân ở Hồ-quảng, sắp sửa kéo
sang mặt Lạng-sơn.
Hưng-đạo vương vội vàng sai người phi báo về kinh-đô, một mặt điều
binh sai tướng kéo lên mặt Lạng-sơn phòng giữ.
Vua Nhân-tôn được tin phi báo, có ý lo quân ta không địch nổi, sai
Trung-đại-phu là Trần-Phủ mang đồ lễ sang sứ bên Nguyên, xin hoãn binh,
để thương nghị lại.
Nguyên chúa không nghe, sai Thoát-Hoan cứ việc tiến binh sang.
Vua thấy Nguyên triều không nghe, lập tức cho triệu cả các bô-lão dân
gian hội tại đền Diên-hồng, hỏi rằng:
- Quân Nguyên kéo đến đây, nên hòa hay là nên đánh, các cụ già nghĩ
làm sao?
Các bô-già ai nấy đồng thanh tâu lên rằng:
- Muôn tâu bệ-hạ, nên đánh!