Vua thấy dân-gian ai cũng đồng lòng, bấy giờ ý mới quyết.
Nói về Thoát-Hoan phụng mệnh Nguyên chúa sai Toa-Đô, Đường-ngột-
Đải, dẫn 10 vạn quân thủy đi đường Quảng-châu, men qua bể sang Chiêm-
thành, còn mình thì kéo quân đến ải-quan, cho người đưa thư sang trước,
nói là mượn đường sang đánh Chiêm-thành.
Vua bảo sứ-giả rằng:
- Tự bản quốc sang Chiêm-thành, đường thủy, đường lục, không có
đường nào tiện.
Sứ-giả lạy từ giở về, nói với Thoát-Hoan, Thoát-Hoan nổi giận, thúc
quân kéo tràn đến địa đầu địa-giới Lạng-sơn, Hưng-đạo vương liền dàn
quân ra phòng giữ các mặt.
Thoát-Hoan lại sai quan Bả-tổng tên là A-Lý đến dụ rằng:
- Bản-súy chuyến này chỉ nhờ đường Nam-quốc, sang đánh Chiêm-
thành, chớ không có bụng nào đâu mà ngại. Nam-quốc nên mở cửa ải cho
quân bản-súy đi, hễ đi đến đâu, nhờ giúp cho ít nhiều lương thảo, khi nào
phá xong Chiêm-thành, sẽ có trọng tạ về sau. Nếu bằng kháng cự thiên-
binh, thì bản-súy quyết không dong tình, phá tan bờ cõi, bấy giờ dù hối lại
cũng không kịp.
Hưng-đạo vương nổi giận mắng rằng:
- Đồ tanh hôi kia! Chúa mày muốn dùng mẹo giả đồ diệt Quắc,
dối
thế nào được tao? Đáng nhẽ tao chặt đầu mày đi là phải, nhưng tao không
chấp chi tuồng nhỏ mọn, tao hãy mượn mồm mầy về bảo với chủ-súy nhà
mày, tha hồ cho đến đây mà đánh, đây tao không sợ.
Nói đoạn, sai người lôi A-Lý đuổi ra.