Nguyên xô cả ra đánh. Bên này Hưng-đạo vương liền thúc quân kéo tràn
sang tiếp chiến. Quân Nguyên xô nhau mà chạy. A-bát-Xích xuýt nữa bị
Dã-Tượng tóm được. Quan quân đuổi đánh một trận cực rát, quân Nguyên
tổn hại rất nhiều.
Thoát-Hoan dẫn bại quân chạy một thôi, bỗng dưng thấy trong rừng
trống đánh thùng thùng, có một tướng trẻ tuổi kéo
Một đạo quân ra chặn đường ; trên cờ đề sáu chữ “Phá cường-địch, báo
hoàng-ân”. Thoát-Hoan khinh tướng ấy còn trẻ tuổi, sai một tì-tướng ra
đánh, vừa giao phong được vài hợp, tên tì-tướng bị đâm chết quay xuống
ngựa, tướng ấy thừa thế đánh tràn vào. Bấy giờ quân Nguyên vừa mới bại
trận, lại gặp phải đám này, ai nấy kinh hồn lạc phách, lăm lăm tháo đường
mà chạy, không còn bụng nào dám đánh, chỉ cố liều chết vào cứu được
Thoát-Hoan chạy trốn. Tướng ấy lại đuổi đánh một thôi nữa, rồi mới thu
quân.
Tướng trẻ tuổi ấy nguyên là Hoài-văn hầu Trần-quốc-Toản, từ khi trước
căm tức không được dự bàn, giở về mộ quân may cờ, chực đi đánh giặc.
Khi bấy giờ phụng mệnh vua dẫn quân lên giúp Hưng-đạo vương. Đi đến
nửa đường nghe tin Hưng-đạo vương đang chống nhau với quân Nguyên ở
núi Kì-cấp, mới dẫn quân đi xuyên đường rừng, chực đánh tập hậu. Quả
nhiên gặp quân Nguyên bại trận chạy qua, mới thả quân ra đánh một trận,
bắt được khí giới của giặc rất nhiều.
Trần-quốc-Toản thu quân về núi Kì-cấp ra mắt Hưng-đạo vương, thuật
hết lại căn do, và nộp đồ binh khí bắt được.
Hưng-đạo vương cả mừng khen rằng:
- Ồ! cháu còn ít tuổi, mà đã cả gan anh-hùng như vậy, cũng là hồng
phúc nhà nước đấy.
Mới lưu ở lại dưới trướng, để sai khiến.