Phu-nhân yêu dấu công-chúa, chẳng khác nào con sinh ra ; nay đang lúc
buồn rầu, lại thấy con phải bệnh, trong bụng bồn chồn, ngày đêm phiền não.
Các ả-hoàn hết điều khuyên giải, và chạy thuốc men cho công-chúa, nhưng
bệnh thế mỗi ngày một nặng, phu-nhân hỏi han, thì công-chúa chỉ thở dài
không nói ra làm sao cả.
Trong bọn ả-hoàn có một đứa tên là Phương-Cúc sắc sảo tinh nhanh,
đêm khuya hầu hạ, nghe tiếng công-chúa giằn giọc, đồ là công-chúa có
chung tình. Nay lại thấy người mỗi ngày càng mòn mỏi, thuốc chữa không
bớt, biết bệnh ấy hẳn là bệnh tương-tư, mới nói nhỏ với phu-nhân tình hình
làm vậy. Phu-nhân cũng mang lòng nghi ngờ, nhân lúc thanh vắng, hỏi nhỏ
công-chúa rằng:
- Con ơi, Bệnh con bởi tự đâu, con phải nói thực cho mẹ được hay?
Công-chúa chỉ rền rĩ ứa hai hàng nước mắt, nhất định không nói.
Phu-nhân lại hỏi:
- Con ơi! Từ khi chị con vào cung, mẹ chỉ có một mình con bạn vui
cùng mẹ. Bây giờ cha con và các anh con phải đi dẹp giặc cả, hai mẹ con
phải lặn lội thế này, mẹ nghĩ chua xót trong lòng, nay con lại đau ốm, thì
cực lòng mẹ lắm.
Nói đoạn, phu-nhân ròng ròng sa nước mắt.
Công-chúa thấy mẹ buồn rầu, cũng động lòng khóc nức nở, rồi nói tảng
ra rằng:
- Mẹ ơi! Con nhờ ơn cha mẹ nuôi con, coi con như con đẻ, công ơn ấy
biết là ngần nào! Vì con xưa nay không đi xa bao giờ, nay phải dầm mưa
dãi nắng, cho nên thành bệnh đấy thôi.
Phu-nhân lại dỗ rằng: