HƯNG ĐẠO VƯƠNG - Trang 99

- Con ơi! Con có phải cảm phong sương, thì thuốc chữa phải bớt, nay

bệnh mãi không khỏi, tất có duyên cớ sao đây, con phải nói thực cho mẹ
biết, mẹ sẽ liệu phương kế chữa cho con. Nếu con không nói ra, mà chứa
tích mảnh tình trong bụng, con mỗi ngày một héo hắt đi, thì làm thế nào?

Công-chúa trước còn nhất định không nói, rồi phu-nhân hỏi gặng mãi,

mới khóc mà nói rằng:

- Mẹ ơi! Mẹ đã đoán được bệnh căn con, thì con cũng chẳng dám giấu

gì mẹ. Con tự khi xưa chơi với chị con ở vườn hoa, có gặp tiên-mẫu nói đến
duyên con về sau sánh với anh hùng. Nhưng con ở thâm khuê, thì biết anh
hùng là ai, duy thường nghe vương-phụ khen tài Ngũ-Lão, có thiết tưởng
như người ấy với con, mới thực là đẹp duyên phải lứa. Không ngời giời làm
ba đào, con phải lánh mình nơi khe suối, y cũng phải xông pha đám chiến-
trường, đã chắc gì được thành nhân duyên về sau. Con nghĩ phận con, uổng
sinh ra đời này, nên con thương tâm mà thành bệnh. Lạy mẹ, con cảm ơn
mẹ có lòng thương con, nhưng con tưởng chuyến này con không thể sống
mà báo đáp ơn cha mẹ được.

Phu-nhân nghe xong tủm tỉm cười, nói rằng:

- Con ơi! Mẹ tưởng là con bệnh não thế nào, chớ việc ấy thì can gì mà

ngại? Tiên đã dạy thì chắc là phải nghiệm. Vả lại Phạm-ngũ-Lão trí dũng
song toàn, dù trải mấy trăm chiến-trận, cũng không việc gì. Con đã có tình
như thế, để sau này mẹ sẽ nói truyện với cha con, chớ can gì mà phải lo
phiền?

Công-chúa được nhời phu-nhân khuyên giải, lại có các ả-hoàn dỗ dành

chăm chút thuốc thang, dần dần mỗi ngày một tỉnh tao.

Được vài ba hôm, công-chúa đang lúc canh khuya tơ tưởng, sực nghe

ngoài cửa có tiếng ngựa chạy sồng sộc, công-chúa mở cửa ra xem, thì thấy
bóng giăng sáng như ban ngày, một tướng tế ngựa chạy đến, mình mẩy máu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.