HƯƠNG CỎ DẠI - Trang 24

Huệ Quân bao giờ cũng vậy, ăn mặc giản dị áo chemise, quần jean, đôi giày
bít. Quân hồn nhiên như cô học trò mười bảy. Mặc dù năm nay Quân đã hai
mươi lăm.
Cái tươi tắn, trẻ trung của Quân nhiều lúc khiến Lan phải ganh tị.
Huệ Quân thấy Lan bước vào, đặt tờ báo xuống, nhìn Lan cười. Lan hỏi:
- Ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy?
Quân không đáp, chỉ nói.
- Hải Lan! Chị biết không, tôi là con người thẳng như ruột ngựa, nên không
có cái gì để được trong lòng cả. Vậy mà lần này... Tôi phải để hơn ba ngày.
- Vậy à? - Hải Lan giả vờ kinh ngạc. - Vậy nói nhanh cho mình nghe đi. Có
vẻ hấp hẫn đấy.
Huệ Quân cẩn thận thăm dò.
- Bạn hãy cho mình biết, bạn còn “thiên tình sử” nào quên chưa kể cho
mình nghe không?
Võ Hải Lan chựng lại. Quân đã biết gì? Chuyện của Trung Triết? Mà tại
sao Quân lại đột ngột hỏi chuyện đó? Cô ta đã gặp Triết rồi ư?
- Có hay không chứ?
Quân lập lại, Lan thú nhận.
- Có!
Quân yên lặng. Như vậy thì đây là sự thật. Nhưng Lan đã giấu có nghĩa là
Lan không muốn một ai biết. Có nên hỏi tới không? Vả lại bây giờ Lan đã
có chồng. Khơi dậy có phiền phức không? Nghĩ thế nên Quân không hỏi tới
nữa.
- Sao lại yên lặng vậy?
Lan nói, nhưng rồi cũng kể hết cho Quân nghe. Câu chuyện tình không
đoạn kết. Hai kẻ yêu mà không lấy được nhau.
Và bây giờ thì Quân thấy tội cho Trung Triết nhất. Rõ anh chàng là người
chí tình. Biết người mình yêu đã là vợ là mẹ mà vẫn yêu. Sao vậy?
- Huệ Quân này!
Lan gọi, Quân trở lại thực tại.
- Bây giờ theo Quân thì tôi phải làm gì?
- Làm gì là sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.