HƯƠNG CỎ DẠI - Trang 52

sẽ rắc rối hơn.
- Quân yên tâm, tôi sẽ không nói đến và anh ấy cũng không để ý đâu.
Quân nhìn Lan. Chợt không hiểu mới lấy nhau có sáu năm sao họ lại có thể
lạnh nhạt như vậy? Ở nhà, cha mẹ nàng sống chung nhau gần ba mươi năm
trời vẫn tương kính, yêu thương, che chở nhau, nào có gì không phải đâu?
Không lẽ con người ở thời đại này không hiểu thế nào là hôn nhân? Không
biết trân trọng những cái gì mình có. Phải chăng vì vậy mà bây giờ họ thích
ly dị. Ly dị là một phong trào. Hôn nhân là một nấm mồ chôn kín tình yêu?
Quân chán nản không muốn nghĩ tiếp, nàng đứng dậy.
- Thôi bây giờ tôi về.
Hải Lan đi theo.
- Lúc này chuyện viết lách của cô đi đến đâu rồi?
Quân cười.
- Ai gặp tôi cũng hỏi chuyện đó... nhưng mà lúc gần đây, đầu tôi như đóng
băng, nên viết chẳng ra một chữ.
- Kiên nhẫn, từ từ rồi cô sẽ thành công.
- Vậy à? - Huệ Quân lại cười. - Có lẽ tôi sẽ lấy chuyện của quý vị viết
thành truyện đấy.
- Như vậy thì Quân sẽ thủ diễn một vai trong đó chứ?
Hải Lan cười đùa. Quân ngẩn ra. Biết đâu ta lại chẳng có một vai trò quan
trọng trong chuyện này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.