HƯƠNG CỎ DẠI - Trang 54

- Thế là tôi đưa ngay cô vào bệnh viện cấp cứu. Sau khi mọi thứ đã ổn định,
với sự đồng ý của ba mẹ cô, tôi đưa cô đến đây để dễ theo dõi và trị liệu.
- Sao anh lại tốt với tôi như vậy?
Tại sao không biết ư? Ngô Di Lợi bước nhanh đến bên giường, trừng mắt
nhìn Bình.
- Cô thật sự không biết à?
Lợi nói mà giận vô cùng. Bình không phải là con người không nhạy bén.
Không lẽ ta chẳng có chỗ nào để Bình lưu ý đến sao?
- Được rồi! Dương Tú Bình! Cô hoàn toàn không biết tại sao ư?
Bình nhìn lên, chợt hiểu. Bình đau khổ nói.
- Anh là người hiểu tôi nhất trên đời này. Vậy mà anh cũng nào có cứu vãn
được tôi?
- Đừng bi quan như vậy Bình ạ.
- Nhưng sao lại chẳng bi quan?
Lợi không trả lời được. Chàng chỉ nhìn Bình, nhưng chàng biết là tình yêu
sẽ mang lại tất cả. Lợi sẽ mang hạnh phúc và niềm vui trở về cho Bình. Chỉ
có điều là... Bình có chịu để Lợi yêu không?
- Tại sao anh lại đứng yên lặng như vậy?
- Tôi đang nghĩ về Bình đây.
- Vô ích thôi, chỉ lãng phí thời gian!
- Em đừng có nghĩ như vậy.
- Anh Lợi, tôi thấy trong bệnh viện này có nhiều cô y tá rất đẹp...
Nhưng Lợi nói.
- Cũng có rất nhiều bệnh nhân làm điên đảo mấy ông bác sĩ.
- Chuyện xảy ra lâu lắm rồi à?
- Chuyện gì?
- Bác sĩ yêu bệnh nhân.
Lợi chỉ biết lắc đầu cười. Bình nói.
- Nếu vậy bác sĩ đó phải được điều trị như bao bệnh nhân khác.
Lợi nhận xét.
- Cô vẫn còn nhận định nhạy bén. Vậy là không có vấn đề.
- Bao giờ thì tôi được xuất viện?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.