HƯỚNG DƯƠNG - Trang 142

Khương Ninh nhận lấy, nhìn chăm chú chiếc mũ rồi bật cười, cô nói: "

Tôi thích màu xanh".

"...".

" Nhưng tôi không thích dùng đồ nhiều người đã từng sử dụng qua".

Cổ họng Vu Dương trượt xuống, một lúc sau anh đáp: " Ngoài cô ra,

chưa có ai đội nó cả".

" Hả?". Khương Ninh nghiêng đầu nhìn anh: " Mấy hôm vừa rồi anh

không chở khách à?".

" ...". Vu Dương bị hỏi á khẩu không trả lời được, anh nói không mấy

tự nhiên: " Lên xe đi".

" Ừm". Khương Ninh đội mũ lên đầu, gài dây mấy lần mà không

được.

Vu Dương thấy cô mò mẫm mãi, anh thở dài, vươn tay ra giúp: " Để

tôi".

Khương Ninh nghe lời hạ tay xuống, ghé sát về phía anh.

Vu Dương cẩn thận buộc dây cho cô, kính mũ không kéo xuống. Anh

vừa ngước mắt lên liền bắt gặp gương mặt cô gần trong gang tấc. Đôi mắt
cô mở to quan sát anh, không chút e dè, ánh mắt không tỉnh táo giống ngày
thường, mà phảng phất mang theo lớp sương mù, điệu bộ như vừa tỉnh ngủ.

Vu Dương cảm thấy tim mình đập liên hồi, anh lập tức chỉnh đốn cơ

thể ngay ngắn.

"Xong chưa?". Khương Ninh mở miệng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.