HƯƠNG HÀN - Trang 118

cậu tuy cười nhưng giọng nói lại lộ ra vẻ bi thương sâu sắc, cậu chầm chậm
lập lại câu nói cuối cùng khi nãy một lần nữa: "Như vậy cũng tốt."

Lạc Mỹ trở lại văn phòng của mình, Dung Hải Chính đang ở đó đợi cô.

Đương nhiên anh biết cô đi đâu, nhưng anh không mở miệng hỏi, Lạc Mỹ
đã kể với anh: "Ngôn Thiếu Lệ muốn mua lại cổ phần, hoặc thuyết phục
chúng ta ngừng đối chọi trong hội nghị cuối năm."

Dung Hải Chính không hỏi gì, chỉ phán: "Vậy bọn họ nhất định rất thất

vọng!"

Lạc Mỹ chợt cảm thấy mệt mỏi lạ thường, liền "ừm" một tiếng rồi bước

đến ngồi lên ghế xoay. Dung Hải Chính thấy dáng vẻ cô như vậy, biết cô
không muốn nói thêm, vì vậy cũng trở về văn phòng của mình.

Tối đến, cả hai người đều có tiệc tùng riêng, Lạc Mỹ về đến nhà thì đã

gần nửa đêm, Dung Hải Chính lại càng về trễ hơn. Lạc Mỹ nghe tiếng
chuông đồng hồ cổ trong phòng khách đổ hơn ba tiếng mới nghe thấy tiếng
chân rón rén của Dung Hải Chính lên lầu - Anh nghĩ rằng cô đã ngủ sớm,
nào ngờ cô còn dựa trên thành giường xem máy vi tính, vẻ mặt anh lúc ấy
thoáng chút xấu hổ: "Cô còn chưa ngủ à?"

Lạc Mỹ nghe gió ngoài cửa sổ thổi rít từng hồi, bão đã đến mang theo

mưa xối xả. Trong cơn mưa gió, căn phòng lại tĩnh lặng lạ thường. Tấm
chắn sáng trên trần nhà lần đầu tiên được sử dụng cho nên Lạc Mỹ cảm
giác mọi thứ trong phòng đều yên ắng hơn so với ngày thường, cô tắt
laptop đi: "Tôi đang đợi anh, trời giông bão như vậy, tài xế lại nói không
biết anh đi đâu."

Anh không lên tiếng, Lạc Mỹ ngửi thấy trên người anh bốc ra hơi rượu

nồng nặc, không nhịn được liền hỏi: "Anh đã uống rượu ư? Thế sao còn tự
mình lái xe làm gì? Đáng lẽ phải gọi điện về để tôi bảo tài xế đi đón chứ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.