HƯƠNG HÀN - Trang 116

Ngôn Thiếu Tử cười khổ: "Đương nhiên, vì anh ta có thù hận sâu sắc,

mặc dù tôi không rõ vì sao anh ra lại hận người nhà tôi như vậy, dựa trên
huyết thống mà nói, anh ta dù sao cũng là một thành viên trong gia tộc, cha
tôi năm đó đối với anh ta xem như cũng là tận nghĩa tận tình, không ngờ
anh ta lại máu lạnh đến như vậy. Lạc Mỹ, cô không cần phải vướng vào
chuyện này, tôi không muốn thấy cảnh tượng lưỡng bại câu thương, càng
không muốn cô bị cuốn vào trong cuộc."

Lạc Mỹ không nhịn được cười: "Cảm ơn đã quan tâm! Anh Ngôn, có cần

tôi nhắc anh hay không, là ai đã khiến cho tôi nhà tan cửa nát?"

Đối với lời châm chọc cay nghiệt như thế, cậu không chối bỏ, cũng

không cãi lại, chỉ chăm chú nhìn cô. Thần sắc mơ màng của cậu khiến cô
muốn quay mặt đi nơi khác nhưng cô đã không làm được.

Cuối cùng, anh cụp mắt xuống, bảo: "Cô đã phán xét tội danh của tôi rồi

ư?"

Lạc Mỹ vẫn đeo nụ cười nhạt trên mặt. Ngôn Thiếu Tử biết, cô mà phô

ra vẻ mặt này thì không thể đả động tới bất cứ chuyện gì nữa, vì vậy cậu
chán nản nói: "Được rồi, dù sao cũng không còn chuyện gì để nói nữa, cô
thì cũng đã sớm định tội cho tôi, tôi có trăm cái miệng cũng không thể chối
cãi, nhưng tôi có thể mang tất cả những thứ quý giá nhất của mình ra mà
thề, tôi không hề làm chuyện đó, tôi không giết Lạc Y, tôi không hề."

Gương mặt Lạc Mỹ nở ra một nụ cười: "Anh Ngôn à, khua môi múa mép

không có tác dụng đâu, những thứ quý giá nhất của anh ư? Thứ quý giá
nhất của anh là gì, tôi làm sao biết được?"

Thiếu Tử nhìn cô, trong mắt chỉ còn lại nỗi bi ai. Cô trước nay chưa từng

thấy dáng vẻ của cậu như thế. Cuộc đời cậu luôn được nâng niu chiều
chuộng, xuất thân danh giá, lại là con cưng của Ngôn Chính Kiệt. Hơn hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.