HƯƠNG HÀN - Trang 160

xa hoa thật đáng mặt chủ nhân. Rượu mạnh hương nồng bốc lên khiến
người ta ngây ngất muốn say, Lạc Mỹ và một đám phu nhân trò chuyện với
nhau về áo quần và trang sức, nói một hồi thì đề cập đến trang sức trên
người đôi dâu rể. Vương phu nhân mồm miệng bốp chát nhất, nói năng
không thèm giữ kẽ: "Nói thì có vẻ nhỏ nhen chứ viên kim cương đính hôn
ấy tuy chỉ có mười ca-ra, nhưng nó có thể so với mấy viên kim cương nổi
tiếng được gia truyền của các dòng dõi quý tộc trong thành phố này đấy."

Cả đám mệnh phụ ấy được đà xum xoe: "Việc đó đương nhiên! Viên kim

cương 'Chí Tôn' của nhà họ Vương đã lưu truyền năm đời, nó là vật cao
quý đúng như tên gọi."

Lạc Mỹ tùy ý nâng lên một ly rượu, cô chỉ cười mà không nói, lẳng lặng

nghe đám phu nhân sống trong nhung lụa ấy bàn tán chuyện vô bổ, bất chợt
nghe tiếng người gọi: "Quan tiểu thư." Cô thoáng giật mình vì cách xưng
hô này đã lâu chưa được nghe lại.

Cô xoay người về phía tiếng gọi, khuôn mặt có phần xa lạ kia khiến cô

thoáng ngẩn ngơ, rồi như chợt nhớ ra, cô lập tức mỉm cười vươn tay đến:
"Phó tiên sinh."

Phó Bồi, chuyên gia xử lý khủng hoảng.

Ông ta vẫn mang một vẻ ngoài nhã nhặn, bắt tay cô nói: "Rất vui gặp

được cô ."

Lạc Mỹ biết với một người chuyên nghiệp như ông ta thì luôn có dáng vẻ

thế này, vì vậy cô hỏi: "Phó tiên sinh phải chăng vì công việc nên mới đến
thành phố này?"

Phó Bồi gật đầu, đám phu nhân kia đã chú ý đến ông ta. Trác phu nhân

đặt câu hỏi trước: "Quý ông đây trông mặt mũi có vẻ lạ, chẳng hay tên họ
là chi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.