HƯƠNG HÀN - Trang 159

"Tiệc đính hôn của An Kiến Thành." Anh giải thích, "Cho nên đều mời

những vị khách có đôi có cặp đến dự." Lạc Mỹ gật gật đầu, Dung Hải
Chính lại hỏi: "Em có muốn trở lại công ty đi làm, tránh ở nhà buồn chán
không?" Lạc Mỹ liền bảo: "Lúc trước chẳng phải anh bảo em không cần đi
làm hay sao?"

Anh nói: "Có em bên cạnh vẫn hơn." Lời vừa ra khỏi miệng mới thấy

dường như có kèm cả ẩn ý, anh liền mỉm cười, nắm tay cô bảo, "Tay em
lạnh quá."

Nhưng cô lại rút tay ra vì cảm giác cân cấn, cúi đầu xuống chỉ thấy chiếc

nhẫn cưới bằng bạch kim ấy chẳng biết từ khi nào đã đeo trên ngón áp út
của anh, cô cười nhạt: "Sao vậy, muốn dùng nó để nhắc nhở chính mình
điều gì à?"

Dung Hải Chính lắc đầu: "Em nghĩ đi đâu vậy. Trước đây anh vốn không

quen mang nhẫn, bây giờ mang là vì có tập mới có quen."

Lạc Mỹ lặng lẽ mỉm cười: "Lời anh càng ngày càng có triết lý đấy."

Dung Hải Chính không trả lời. Lạc Mỹ có cảm giác, từ sau lần nói ra những
lời ấy trong bệnh viện, anh đối với cô lạnh nhạt hơn, bất kể cô nói gì, làm
gì anh đều một mực đồng ý nhưng không còn thân mật nữa. Trước đây anh
vô cùng chiều chuộng cô, luôn dẫn cô đi chơi, nhưng giờ đây trên nét mặt
anh luôn giữ vẻ hờ hững, hệt như một người lớn đang quan sát đứa trẻ hào
hứng chơi trò trốn tìm. Với đứa trẻ mà nói, đó là chuyện thích thú nhất,
nhưng trong mắt người trưởng thành, tuy không thẳng thắng chê bai đứa trẻ
ấu trĩ nhàm chán, nhưng trên mặt luôn đeo cái vẻ hờ hững ấy. Tình trạng
này khiến cho Lạc Mỹ tích tụ một nỗi bực bội ấm ức luôn khiến cô muốn
nổi giận, nhưng cái loại giọng điệu không nóng không lạnh của anh lại
khiến cô khó mà phát tác được.

Tối đến, đôi vợ chồng cùng nhau đi dự tiệc đêm. Tuy tiết trời rất lạnh

nhưng trong tòa biệt thự của nhà họ An, không khí hào nhoáng và tiệc rượu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.