HƯƠNG HÀN - Trang 169

khỏi lòng cậu: "Em không thể quên được Lạc Y, không thể quên được ba, là
anh đã hại chết họ."

Cậu sững sờ nói: "Anh không có, mặc kệ em có tin hay không, anh thật

sự không có."

Cô nói: "Anh không thể thay đổi được bất cứ sự thật nào đâu." Giọng nói

của cô càng lúc càng hụt hẫng, "Duyên phận đôi ta đã chấm dứt rồi."

Cậu chầm chậm buông tay cô ra, giọng nói thoáng vẻ thê lương: "Anh ta

đối với em thật tốt, em thay đổi rồi."

Lạc Mỹ yếu ớt vịn lấy tường: "Anh ta đối với em quá tốt, nhưng anh ta

không phải là anh, mãi mãi không phải là anh."

Trong ánh mắt của cậu vẫn thấp thoáng ánh lệ, cố gắng nhẫn nhịn nỗi

khổ. Họ cứ thế bốn mắt nhìn nhau như thể không bao giờ còn gặp lại nhau
nữa. Cô gần như phải dùng hết sức lực mới dứt ra được, còn cậu cuối cùng
cũng buông xuôi: "Em đi đi."

Vận mệnh là một thứ vô cùng kỳ lạ, cô dốc hết sức như vậy nhưng mãi

mãi không đạt được điều mình mong muốn. Cô ngơ ngác lượn xe vòng
quanh phố, phố thị phồn hoa như vậy, người đi xe chạy hối hả tấp nập, ai
nấy đều có vẻ vội vã, còn cô thì lại không có chốn về, tựa như một tấm bèo
trôi mặc sóng nước đẩy đưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.