HƯƠNG HÀN - Trang 176

nay anh bận lắm, e là không rảnh đâu. Còn không thì anh nhờ Tôn Bách
Chiêu đi liên hệ vậy?"

Lạc Mỹ cõi lòng nguội lạnh, giọng nói cũng hóa lạnh, buông một câu:

"Không cần đâu" Rồi xoay người bỏ đi. Cô lái xe một mạch về nhà, bước
xuống giao chìa khóa cho tài xế đánh vào ga-ra rồi đứng trong sân để gió
lạnh thổi lên người, một lúc sau cô cảm thấy rét mướt mới sực nhớ ra áo
khoác đã bỏ lại công ty. Mấy người giúp việc biết cô trở về, ở cửa sau nhìn
quanh ngó quẩn, thấy cô ngơ ngẩn nên không dám gọi, đành rụt trở vào
trong. Cô đứng trước đầu gió, trong lòng không biết đang nghĩ ngợi gì, cứ
mải mê nhìn vào tán sồi xanh được cắt tỉa cẩn thận ấy. Qua một lúc lâu sau,
khi cảm thấy chân tê rần cô mới từ từ quay trở về phòng. Một loại cảm xúc
chán nản, chùn bước lan tỏa, cô cảm thấy mọi thứ đều không còn ý nghĩa,
cứ thế đến chăn cũng không thèm đắp, cô nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Qua một lúc lâu, chị Tư gõ cửa gọi cô: "Bà chủ ơi, ăn cơm đi." nhưng có

gọi thế nào cô cũng không phản ứng. Chị Tư gọi thêm vài tiếng nữa, hết
kiên nhẫn liền bỏ đi. Lạc Mỹ càng không muốn nhúc nhích. Cô trở mình,
toàn thân nóng bừng hệt như bị luộc chín trong nồi. Cô bèn cởi áo khoác
rồi ngủ tiếp, lại mơ mơ màng màng qua một lúc lâu sau chợt nghe Dung
Hải Chính gõ cửa: "Lạc Mỹ, dậy ăn cơm nào."

Cô đáp: "Em không đói, anh ăn trước đi." Vừa nói xong, cổ họng cô khó

chịu như bị lửa đốt, cô đành phải gượng ngồi dậy, đi rót một ly nước đá
uống cạn. Đặt ly xuống, cô chỉ thấy mặt mày mình trong gương đỏ lựng, sợ
rằng đang phát sốt, vì vậy cô đi vắt một chiếc khăn lạnh đắp lên trán rồi lại
trở về ngủ như cũ.

Cô vừa nằm thêm được vài tiếng, Dung Hải Chính lấy được chìa khóa

phòng bước vào, ném tài liệu xuống bên gối cô: "Em muốn xem gì thì cứ
xem đi, không cần phải lôi thôi như thế đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.