HƯƠNG HÀN - Trang 25

Anh cắm hoa lan lên va li của mình bảo: "Cảm ơn đóa hoa của cô."

Ngừng một chút, anh nói tiếp: "Cảm ơn nụ cười của cô nữa."

Lạc Mỹ không để chuyện này trong lòng. Về sau, người này thường đến

mua hoa Bạch Trà, khi trở nên quen thuộc cũng thỉnh thoảng trò chuyện với
cô đôi câu.

"Cô đúng là mẫu người vì hoa mới bán hoa." Anh nói: "Những kẻ khác

đều vì tiền mà bán hoa, chỉ có cô là bán hoa chân chính."

Lạc Mỹ cười bảo: "Con người ta luôn có một lúc nào đó ngao ngán cảnh

chạy theo đồng tiền, tôi hôm nay cũng chỉ là một kẻ đã ngao ngán mà thôi."

Anh chăm chú nhìn cô, Lạc Mỹ luôn cảm thấy đôi mắt ấy đã từng rất

quen thuộc với cô trước đây. Khi nhìn người khác, anh luôn mang lại cho
họ một thứ cảm giác cao thâm khó dò, hệt như mặt biển dưới bầu trời trong
vắt của đêm đông, vừa tĩnh lặng sâu xa, lại vừa chứa đựng những ánh sao
nhuốm màu lạnh lẽo.

Anh hỏi: "Nói vậy, hình như cô đã mệt mỏi với quá khứ?"

Cô cười: "Có lẽ vậy."

Buổi tối ngày thứ sáu, sau khi tiễn chân xong vị khách quen cuối cùng

trong ngày, Lạc Mỹ thu được một món tiền lớn liền đóng cửa tiệm rồi trở
về. Quan Phong vì không an tâm để cô một mình về nhà trong đêm nên ông
luôn đứng trên ban-công chờ đợi, đến khi trông thấy cô tiến qua cổng khu
cư xá mới thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Mỹ vừa vào đến nhà, Quan Phong đã báo với cô: "Lạc Y trở về rồi."

Lạc Mỹ có phần bất ngờ, thắc mắc: "Ngôn tiên sinh không đến sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.