HƯƠNG HÀN - Trang 32

Lạc Y chung tình như thế, mà cậu thì luôn trọng chữ tín, hơn nữa nam tử
hán đại trượng phu có thể biết cách bao dung độ lượng, cho nên cô phút
chốc lại an tâm, bèn khuyên nhủ Lạc Y thêm vài câu rồi mới đi mở cửa
tiệm.

Vừa đến cửa hàng hoa không lâu thì Ngôn Thiếu Tử gọi điện tìm cô. Lạc

Mỹ vội hỏi: "Anh đang ở đâu? Lạc Y đang ở nhà chờ anh đấy."

Giọng nói Ngôn Thiếu Tử vô cùng trầm thấp như không còn chút sức lực

nào: "Tôi đang ở tại căn phòng trên đường Vĩnh Bình Nam, em lập tức qua
gặp tôi có được không?"

Lạc Mỹ ngẩn người, cậu nài nỉ: "Tâm trạng tôi rối ren lắm, tôi van em

đến đây ngay, tôi van em đấy!"

Lạc Mỹ thở dài đáp: "Được rồi." Cô giao cửa hàng lại cho Tiểu Vân

trông nom hộ, tự mình lái xe chạy sang.

Đứng trong thang máy cổ kính, thời gian thấm thoắt hóa thành một thứ

ảo giác mơ hồ, song sắt in bóng hình như đang chập chờn nhảy múa trước
mắt cô. Bầu không khí rét mướt như còn phảng phất giấc mộng hôm qua.
Tựa kẻ chợt tỉnh giấc chiều, trong lòng vô cùng khó chịu, một ngày lại đến
lúc xế bóng, hệt như một quãng lớn thời gian đã bị vứt bỏ. Chớp mắt thang
máy đã lên đến lầu bảy, cô đẩy mở song sắt ra ngoài, đi thẳng đến trước
khu B, lấy chìa khóa ra mở cửa. Vừa xoay người đóng cửa lại, cô đột nhiên
bị ai đó ôm choàng lấy eo, theo sau đó là một nụ hôn nóng bỏng đặt lên
gáy, lên tai rồi lên mặt của cô. Cô khẽ giãy giụa, cánh tay cậu càng siết chặt
thêm khiến cô có một cảm giác váng vất khó thở. Mọi chuyện đã xảy ra
trong quá khứ hệt như thủy triều cuồn cuộn đổ ập đến, cô theo bản năng mơ
màng đáp lại sự nhiệt tình của cậu.

"Ưm, Lạc Mỹ..." Cậu thủ thỉ, khẽ thở dài, âm thanh quấn quyện bên tai

của cô, thật lâu không tan. Cô đột nhiên bị âm thanh ấy thức tỉnh. Cô đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.