HƯƠNG HÀN - Trang 31

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau đã thấy Ngôn Thiếu Tử ghé sang, vừa gặp

Lạc Y đã nói: "Sao em lại chạy về nhà riêng? Cả má lớn và má nhỏ đều
hạch hỏi anh đấy! Ba vừa mới qua đời, trong nhà bận đến tối mắt, em còn
định nổi cơn cho loạn thêm à?"

Lạc Y từ bé đã được nâng như trứng mỏng, mang tiếng là mồ côi mẹ

nhưng thuở nhỏ Lạc Mỹ vẫn hết mực yêu thương cô, cả lúc gả cho Ngôn
Thiếu Tử cũng là thời gian cô được chiều chuộng nhiều, chưa từng chịu
đựng sự chất vấn lớn tiếng như vậy bao giờ! Cô òa lên một tiếng, bật khóc
gọi: "Chị ơi, anh ấy ăn hiếp em kìa!"

Lạc Mỹ vội vã dỗ dành cô, lại xoay sang khuyên can Ngôn Thiếu Tử:

"Có chuyện gì từ từ nói, Lạc Y nhát gan, anh chớ nên quát nó."

Ngôn Thiếu Tử hừ một tiếng, hỏi: "Em có về hay không?"

Lạc Y thấy mặt mũi cậu vẫn xám xịt liền liên tục lắc đầu: "Em không về

đâu."

Ngôn Thiếu Tử nổi giận, xô cửa bỏ đi. Lạc Mỹ trách Lạc Y: "Sao em hồ

đồ như vậy?" Lạc Y ngậm miệng không nói tiếng nào. Lạc Mỹ vội vàng gọi
điện thoại tìm Ngôn Thiếu Tử nhưng di động của cậu đã tắt máy.

Lạc Mỹ bất đắc dĩ phải đi mở cửa tiệm hoa, cô căn dặn Lạc Y: "Chị đi

mở cửa tiệm trước đã, em ngoan ngoãn ở yên trong nhà, nếu như anh ta có
gọi điện đến thì hãy nói chuyện cho tử tế, anh ta muốn em trở về thì em
phải cùng anh ta trở về biết không?"

Lạc Y chép miệng bảo: "Trông anh ấy như vậy sao có thể năn nỉ em

chứ."

Lạc Mỹ trong lòng chợt nhớ ra, nghĩ đến Ngôn Thiếu Tử tự cao tự đại,

ghét nhất là để ý đến thái độ người khác. Cô thầm dự đoán mối nhân duyên
này đã có phần kém vui, nhưng nghĩ đến Ngôn Thiếu Tử ban đầu đối với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.