HƯƠNG HÀN - Trang 81

ràng, là loại con hoang. Sau thời gian dài, Ngôn Chính Kiệt cũng tin là thật,
đuổi tôi đến nước Mỹ, không quan tâm đến sự sống chết của tôi nữa."

"Khi đó anh bao nhiêu tuổi?"

"Mười ba."

Cô chăm chú nhìn anh, giọng của anh bình thản như thể vừa kể một câu

chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng cô đã nhìn ra được nỗi thương
tổn không thể phai nhạt ẩn đằng sau vẻ tĩnh tại của anh. Bất giác cô cắn
mạnh lên miệng ly.

"Được rồi." Anh lại rót tiếp rượu cho mình, "Đến lượt cô kể đấy."

Lạc Mỹ thoáng ngẩn người, hỏi: "Kể cái gì?"

"Kể lại chuyện cũ của cô, tất nhiên nếu cô không muốn kể cũng không

sao." Anh ngồi xuống thảm, "Quá khứ đã qua đi rồi."

"Chuyện cũ của tôi anh biết rõ mà." Cô đột nhiên có cảm giác buồn cười,

có lẽ vì đã uống khá nhiều rượu, "Bây giờ ngẫm lại hệt như một giấc mộng,
chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa."

Anh uống cạn rượu trong chén, trên mặt cũng lộ ra nét cười: "Việc đời

như một giấc mộng, kiếp người được mấy lúc vui." Anh lại rót thêm rượu,
"Nên vì câu nói này mà cạn một ly."

Cô cùng anh chạm ly, một hơi uống cạn, nhưng lại sặc đến phát ho, cổ

họng vừa đắng vừa cay khiến cô muốn chảy nước mắt. Ngẫm đi nghĩ lại
câu nói "Việc đời như một giấc mộng, kiếp người được mấy lúc vui" hệt
như đang miêu tả mình vậy. Nhớ hôm nào, cô còn hoạt bát nói cười trong
hôn lễ của Ngôn Thiếu Tử và Lạc Y, ngày đó quan khách đông nghịt,
phóng viên chen kín, cô còn hoan hỉ hạnh phúc ngắm nhìn đôi uyên ương,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.