HƯƠNG HÀN - Trang 80

Cô hỏi: "Khi nào chúng ta trở về?"

Anh đáp: "Qua mấy hôm nữa, tôi hy vọng vào ngày giỗ của mẹ tôi, gia

tộc Ngôn Thị sẽ biết thế nào là nỗi đau tột cùng."

Cô cúi đầu, làn tóc rối rủ cả xuống, cô đưa tay vén lại, hỏi: "Mẹ của anh

qua đời bao lâu rồi?"

"Hai mươi năm." Ánh mắt anh lạnh dần. "Tròn hai mươi năm rồi."

Cảm giác được cô đang nhìn mình, ánh mắt sắc bén của anh thoáng chốc

đã ẩn đi, giọng nói cũng trở lại bình thản: "Chuyện đã lâu lắm rồi, cô có
muốn nghe hay không?"

Cô cắn nhẹ lấy miệng ly, bảo: "Nếu anh không muốn nói thì cũng không

nhất thiết phải cho tôi biết."

"Không có gì." Anh lại rót thêm cho mình đầy ly rượu, "Chuyện đã qua

lâu lắm rồi mà." Anh nhấp một ngụm rượu, tiếp lời: "Nhà bà ngoại tôi ở
Vân Sơn, sinh sống chủ yếu dựa vào việc trồng hoa. Mẹ của tôi thuở ấy
thường giúp ông ngoại tôi đi bán hoa, về sau gặp được Ngôn Chính Kiệt.
Một người là phường bán hoa, một kẻ là danh gia vọng tộc, ai cũng có thể
hình dung được chuyện xảy ra thế nào. Vì có tôi, Ngôn Chính Kiệt không
thể không mang mẹ tôi về nhà, khi ấy ông ta đã có ba người vợ. Mẹ tôi vẫn
ngỡ, Ngôn Chính Kiệt sẽ làm theo lời thề son sắt mà ông ta từng hứa, rằng
sẽ mang đến hạnh phúc cho bà. Nào ngờ đâu hồng nhan chưa tàn mà mệnh
đã bạc, khắp trên dưới gia tộc, ai nấy đều lấy việc khinh miệt một người
con gái thấp kém như bà ra làm trò đùa, chưa được vài năm mẹ tôi đã rầu rĩ
phát bệnh, vừa bệnh thì đã không gượng dậy nổi, những kẻ đó càng không
thèm kiêng dè ai nữa, thường xuyên đứng trước giường bệnh mà nhục mạ
hai mẹ con chúng tôi. Mẹ tôi vừa qua đời, ba người vợ của Ngôn Chính
Kiệt đều đồng loạt ở trước mặt ông ta thêu dệt, nói tôi lai lịch không rõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.